Chỉ là có vẻ như phản ứng đôi khi sẽ hơi chậm chạp.
"Ôn Hủ Hủ?"
“...... Hả?”
Cô ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.
Hoắc Tư Tước rót một ly nước ấm, rồi cầm viên thuốc để lâu bên cạnh lên: "Tôi bảo cô uống thuốc, cô lại không uống, nước cũng nguội rồi.”
"Ồ..."
Vẻ mặt người phụ nữ có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng có phản ứng lại, sau đó ngón tay lạnh lẽo cầm mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy nuốt vào miệng.
Hoắc Tư Tước: "..."
Hắn nhẫn nại đưa nước qua, lúc này hắn tự mình đưa ly nước đến môi cô.
Ôn Hủ Hủ bỗng có cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
Hiện tại phản ứng của cô có chút chậm, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ chuyện giữa hắn và cô, nhất là chuyện trước khi cô hôn mê, cô nhớ rất rõ ràng.
Vậy người đàn ông này, hắn đổi tính rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cô như vậy?
Chẳng lẽ là vì cô bị thương?
Không, không thể nào, cô bị thương nhưng vì không nói ra bí mật của hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hay biết về chuyện này, hắn cho rằng cô chỉ nhìn thấy hắn tàn bạo bẻ gãy cổ con chó kia lúc năm tuổi.
Nhưng mà hắn không biết cô còn nhìn thấy lúc hắn mười một tuổi đã làm một chuyện càng đáng sợ càng tàn nhẫn hơn!
Ôn Hủ Hủ run rẩy, lập tức ngậm chặt miệng lại.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Người phụ nữ này làm sao vậy? Bác sĩ nói phản ứng sẽ chậm chạp mà thôi, nhưng không nói sẽ không nghe lời, hơn nữa nhìn biểu cảm của cô giống như rất sợ hắn vậy.
Hoắc Tư Tước có hơi không thoải mái, lo lắng mấy viên thuốc cô nuốt xuống sẽ bị kẹt trong cổ họng, hắn nhíu mày sau đó dứt khoát vươn ngón tay nắm lấy cằm cô.
“Há miệng!”
“……”
Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ chợt trừng lớn.
Hắn còn... còn ép cô uống? Hắn đang làm gì? Là muốn giết người diệt khẩu sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn ngay lập tức nổi lên một màn nước trong suốt đầy vẻ sợ hãi
Hoắc Tư Tước: "..."
Cô khóc cái gì? Không phải hắn chỉ cho cô uống một ngụm nước, lo lắng cô bị nhồi máu chết vì tắt động mạch, mà cô còn khóc?
Hoắc Tư Tước có hơi tức giận, cuối cùng chửi một câu: "Cô khóc cái gì? Cho cô uống một ngụm nước giống như cho cô uống thuốc độc vậy, đầu óc thật sự bị ngớ ngẩn rồi?”