“Ví dụ như viện dưỡng lão phải không?”
Bỗng nhiên có người ở trong đám người nhẹ giọng xen vào một câu.
Viện dưỡng lão?
Bệnh viện này, còn có viện dưỡng lão sao?
Ôn Hủ Hủ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ y tá có làn da trắng nõn dáng người cao gầy: "Đó là đâu? Cô là người của bệnh viện chúng ta sao?"
“Đúng vậy, nó thuộc bệnh viện chúng ta, nhưng trong đó đều là người có tiền.”
"Đúng vậy đúng vậy. Bác sĩ Nancy, nếu chúng ta đối xử tốt với bệnh nhân ở đó, bệnh viện sẽ thưởng cho khoa nội chúng ta rất nhiều tiền."
Câu cuối thành công hấp dẫn Ôn Hủ Hủ.
Cô vừa ứng 60 vạn, cộng thêm 40 vạn tiền gửi ngân hàng vốn có của cô. Nếu cùng chuyển cho người đàn ông chó kia, thì cô không còn tiền.
Cho nên, tiền thưởng gì gì đó, thật sự đối với cô có sức hấp dẫn rất lớn.
“Thật sao? Vậy...... Nếu được ngày mai cô có thể dẫn tôi qua xem không?”
"Được, được, bác sĩ Nancy y thuật của cô tốt như vậy, cô nhất định có thể chữa khỏi cho những người đó.”
Các bác sĩ và y tá rất vui khi nghe điều này.
Ôn Hủ Hủ cũng nở nụ cười......
——
Hai tiếng sau, đã đến giờ bọn nhỏ tan học.
Trong tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đành phải tạm dừng công việc lại. Sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc, ngài muốn đi đón tiểu thiếu gia sao?”
“Ừ.”
“Vậy lát nữa ngài còn tới không?”
Lâm Tử Dương cầm một xấp văn kiện lớn hỏi.
Chuyện này, thật ra trước khi Mặc Bảo gặp chuyện không may. Hoắc Tư Tước vẫn luôn không tự mình đi vì hắn quá bận rộn, thời gian nhà trẻ tan học lại là hơn bốn giờ.
Cho nên, hắn đều cho vệ sĩ qua đón.
Nhưng từ khi Mặc Bảo xảy ra chuyện.
Tuy rằng khi đó, ba con bọn họ còn chưa nhận nhau. Nhưng sau khi trải qua lần đó, Hoắc Tư Tước ý thức được cho dù là con trai của Hoắc Tư Tước cũng sẽ có người dám động thủ.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn mỗi ngày đều sẽ tự mình đi đón bọn nhỏ.
Hơn nữa, hắn còn cho nhà trẻ thêm chức năng quét vân tay mới được đón học sinh.
“Ừ, sẽ trở lại.”
Hoắc tư Tước nghe được câu hỏi của Lâm
Dương Tử. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay và trả lời.