Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đã nói rồi mà, làm gì có dụ hắn cố ý tới cứu cô chứ, nhìn hắn hiện tại sau khi khôi phục vẻ lãnh đạm như thường ngày và không kiên nhẫn, đâu có quan tâm cô chút nào?

Ôn Hủ Hủ rũ xuống hai tròng mắt, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Ừm, đi thôi.”

Sau đó cô kiên trì, chuẩn bị cho dù thế nào cũng phải thẳng lưng làm bộ như không sao đi ra ngoài chỗ này.

Thế nhưng cô còn chưa kịp nhúc nhích, Hoắc Tư Tước đã lau sạch tay đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt hắn ghét bỏ cúi đầu nhìn cô sau đó đột nhiên khom lưng trước mặt cô.

Ôn Hủ Hủ: "!!!”

Sấm sét cuồn cuộn!

Khoảng bốn năm giây sau Ôn Hủ Hủ trơ như phỗng, nghe thấy bản thân hỏi một câu: "Anh... Anh đang làm gì vậy?”

"Cô cho rằng tôi đang làm gì? Còn muốn tôi ôm cô phải không? Ôn Hủ Hủ, cô đừng có mà đằng chán lân đằng đầu.”

Giọng điệu của người đàn ông này vô cùng gây gắt, đặc biệt là khi hắn nghĩ Ôn Hủ Hủ không muốn để hắn cõng mà muốn hắn ôm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.

Không, không phải cô được đằng chân lân đằng đầu.

Mà hiện tại hắn muốn cõng cô, cô đã cảm thấy rất kinh hãi rồi! !

Ôn Hủ Hủ mặt đỏ tai hồng, vội vàng giải thích: "Không, tôi không có ý này, tôi là..."

"Không phải thì nhanh lên cho tôi, tôi không có nhiều thời gian lãng phí cho cô đâu, nếu không phải nể tình hai đứa nhỏ thì tôi cũng lười quan tâm cô."

“......”

Một câu này đã phá nát sự rụt rè của Ôn Hủ Hủ.

Sau đó, cô trèo lên lưng hắn một cách thoải mái.

Dù sao hắn cũng nói là nể mặt bọn trẻ.

Cho nên Ôn Hủ Hủ cứ như vậy được cõng ra ngoài, hơn nữa có thể bởi vì câu nói cuối cùng của hắn đã khiến cô hoàn toàn buông bỏ tâm lý phòng bị.

Cô ở trên lưng hắn, vừa đi bộ vừa trò chuyện với người đàn ông này.

"Sao anh lại đột nhiên tới đây?"

"Cô có thể đến, sao tôi không thể đến?"

"Không phải, chỉ là quá trùng hợp, hơn nữa nhìn anh thế nào cũng không giống người sẽ tới những nơi như này."

Ôn Hủ Hủ nằm sấp trên lưng rộng lớn của Hoắc Tư Tước, nghĩ đến tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở trong phòng vip vừa rồi, hắn đột nhiên đạp cửa tiến vào, làm cho hốc mắt cô cay cay, không nhịn được khụt khịt mũi.

Lúc đó, cô đã rất cảm động.

Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, lúc ấy cô thật sự rất biết ơn hắn.

Hoắc Tư Tước vẫn luôn cúi đầu nhìn bóng dáng hai người ở dưới ánh đèn đường, ánh đèn rất tối nhưng bóng của hai người lại rât rõ ràng, còn kéo dài.

Hắn cúi đầu, thế cho nên có thể nhìn thấy cái đầu nhỏ trên lưng đang muốn nhìn trộm hắn.

"Gần đây tôi đang để mắt đến Hoắc Kiêu, nó đang buôn người."

"A?" Ôn Hủ Hủ trên lưng bất chợt bị dọa đến mức há to miệng!

"Buôn người... Buôn người?”

"Đúng vậy, cho nên tôi nghe nói hàng hóa đêm nay của nó lại là đứa ngu xuẩn như cô, cho nên không thể không tới đây. Ôn Hủ Hủ, tôi không muốn đợt hai đứa con trai của tôi lớn lên, biết mẹ của chúng bị bán dưới mí mắt của tôi."

“……”

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không còn gì để nói.

Cuối cùng cô phát hiện, cho dù hắn mất trí nhớ, hắn vẫn không hề thay đổi cái tính không chôn vùi cô thì sẽ chết.


Cứ như vậy trong bầu không khí không mấy "hài hòa", hai người cuối cùng cũng đi ra khỏi con hẻm này, đi tới trước chiếc Bentley màu đen Hoắc Tư Tước đang đậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK