Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Dận?

Thằng nhóc khó gần đó cũng tới à?

Trong nháy mắt, đứa nhỏ thông minh tuyệt đỉnh này liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Ngay lập tức, cậu bé ngồi lại trong lòng tủ: "Dạ vâng ba, con vừa mới lên.”

Hoắc Tư Tước sửng sốt!

Tên nhóc này cười với hắn? Hắn có phải nhìn lầm hay không?

Còn nữa, cậu bé vừa mới lên? Vậy tại sao hắn không thấy? Hắn cũng vừa mới đi lên, chẳng lẽ... là lúc hắn gọi điện thoại, cậu đã lẻn lên?

Sự dò hỏi trong mắt Hoắc Tư Tước càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà, có phải là do hắn cẩn thận suy nghĩ nhiều không. Lúc này di động lại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

“Con đã lên đây rồi cứ ở yên đó. Người phụ nữ kia...... dì bác sĩ kia đã đi rồi, con đừng chạy lung tung khắp nơi, chờ ba xong việc ba sẽ đưa con về nhà.”

“Hả?”

Mặc Bảo chớp chớp đôi mắt nhỏ như hồ ly.

Dì bác sĩ?

Không phải là mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn đi cùng cậu nhóc kia tới.

Trong cái đầu nhỏ của Mặc Bảo, lần này đã không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng cái đầu cậu bé rất thông minh nên khi nghe ba bảo cậu ở trên này cậu liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng, con sẽ không đi lung tung, ba đi làm việc đi.”

Hoắc Tư Tước: "......”

Lại bị nụ cười sáng lạn trên mặt nhỏ này làm cho hắn trong chớp mắt đầy sửng sốt.

Xem ra, nhất định là người phụ nữ đáng chết kia ảnh hưởng đến Hoắc Dận, không thể để cho cô ta ở cùng con trai nữa, nhìn xem cô ta đã đem con trai hắn thành cái dạng gì rồi?

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trầm xuống.

Mặc Bảo nhìn thấy hắn rời đi, vội vàng cũng từ trong phòng chạy ra, chui qua bằng đường cửa kính.

Cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, hiện tại Hoắc Dận cũng đã tới, nếu bị phát hiện có hai cậu nhóc giống nhau như đúc ở chỗ này thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.

Lần này cậu đành phải đi thang máy xuống, đang chuẩn bị từ trong cao ốc này lẻn ra ngoài trở về nhà trẻ thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ trước cổng tòa nhà, có một cô bé có khuôn mặt giống mình đang lôi một cậu bé cũng có khuôn mặt giống mình lên xe! !

Nhược Nhược?!!

Bà Lan?!!

Trời ơi, bọn họ đến đây khi nào? Bọn họ còn đang túm Hoắc Dận lên xe?!

Mặc Bảo cảm thấy mình sắp điên rồi, vội vàng lao ra ngoài, cậu muốn ngăn cản hai con tôm đang phát điên kia lại. Nhưng lúc này ở sau lưng cậu có một âm thanh vang lên.”

“Cậu chủ? Sao cậu lại chạy xuống đây? Không phải tổng giám đốc bảo cậu ở trong phòng nghỉ trên lầu sao? Sao cậu lại ở đây một mình? Nơi này rất nguy hiểm, đi, chú Lâm dẫn cậu về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK