Giáo viên cũng đến, hơn nữa anh ta còn mang đến cho tất cả mọi người một tin tốt: "Mẹ Dận Dận, vừa rồi ban tổ chức nói với tôi, buổi biểu diễn này sẽ kết thúc sẽ có cúp.”
"Thật sao?"
Mọi người nghe thấy vậy đều cảm thấy vui mừng.
Vì thế Ôn Hủ Hủ đi theo thầy giáo một lần nữa đến gặp ban tổ chức để xác nhận chuyện lập giải thưởng, còn ba anh em ở lại trong phòng thu chờ mẹ thầy giáo.
“Hai người các người đi bỏ cái này vào trong cây đàn của thằng ngốc kia."
Khi ba anh em đang ngồi ở đó đắm chìm trong vui sướng, thì ở khu nghỉ ngơi bên này cậu bé mặc âu phục màu trắng vẻ mặt oán hận chỉ huy hai người đến phá đàn của Hoắc Dận.
Buổi biểu diễn của Hoắc Dận đã xem như hoàn mỹ rồi.
Còn buổi biểu diễn nhày hôm nay, không ai biết thật ra trong dánh sách dự trữ chỉ có một suất biểu diễn trên sân khấu, nếu Hoắc Dận đã thành công, vậy thì đứa nhỏ kế tiếp gần như sẽ không có cơ hội nữa.
Cho nên đám người này thật sự đều ghen ghét với Hoắc Dận.
Hai người kia nghe vậy lập tức cầm lấy card âm thanh* trong tay cậu bé mặc âu phục màu trắng kia, sau đó lén lút đi đến bên cạnh cây vĩ cầm của Hoắc Dận.
*Card âm thanh là thiết bị hỗ trợ xử lý âm thanh đầu vào và giúp chuyển đổi mang đến âm thanh đầu ra chất lượng nâng cao hiệu ứng trò chơi và hỗ trợ công việc sản xuất âm nhạc.
Card âm thanh là một thứ phụ trợ, nếu để cho người khác biết trong vĩ cầm của Hoắc Dận có thứ như vậy, vậy thành tích vừa rồi cậu lập ra, chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.
Hơn nữa cậu còn có thể bị những người có mặt ngày hôm nay cười nhạo.
Hai người này cười âm hiểm bước tới gần cây vĩ cầm của Hoắc Dận.
Thế nhưng ngay khi bọn họ sắp thành công, bỗng nhiên Mặc Bảo lơ đãng liếc mắt bắt quả tang hai người ngay tại chỗ.
"Tụi mày muốn làm gì? Sao lại động vào cây đàn của anh trai tao?”
Mặc Bảo lập tức đứng lên hét lớn với hai người này.
Hai người kia suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con, lại làm loại mánh khóe đáng xấu hổ này, hoảng sợ cầm lấy đàn của oắc Dận bỏ chạy.
Hoắc Dận: "..."
Còn chưa kịp nói gì, một bóng người nhỏ bé bên cạnh đã lao nhanh ra giống như một con báo đốm nhỏ hung hãn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người còn chưa thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mặc Bảo đã xông tới cầm lấy đàn của anh trai xoay một vòng đá hai người trộm đàn, bọn họ trực tiếp bị cậu đá bay ra ngoài!
Đá đẹp lắm!
Tiểu Nhược Nhược và Hoắc Dận nhìn thấy vậy, lập tức chạy tới.
Kết quả bọn họ không thể nào ngờ khi Hoắc Dận nhận lấy cây đàn trong tay Mặc Bảo, lại phát hiện rớt ra một thứ từ trong đó.
Mà thứ này, Hoắc Dận là dân học âm nhạc cho nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ngay là card âm thanh!
"Card âm thanh? Card âm thanh để làm gì?”