''Nói đi, sao không nói nữa rồi? Tiếp tục đi.'' Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa cười vừa nói càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn.
Mấy lão cổ đông chính là như vậy, lúc hắn không có ở đây, bọn họ nghĩ rằng mình là chủ nhân của nơi này, ngay cả trời cũng có thể lật được.
Nhưng khi hắn đến thì gọi cháu còn nhanh hơn cả người thân.
''Tư Tước, mấy chú cũng không có ý gì khác, nhưng mà ít nhất con cũng phải thông báo qua với các chú về tổn thất một tỷ kia chứ.''
''Chỉ một tỷ mà tôi đã phải thông báo với mấy người rồi sao? Vậy lúc tôi mang về được chục tỷ, trăm tỷ cho mấy người thì sao không thấy nói gì? Muốn cộng nợ sao? Được!''
Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Các cổ đông trong phòng họp thấy vậy thì không khỏi rùng mình, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.
''Không không không, cháu trai, mấy chú không có ý như vậy, mấy chú chỉ là... chỉ là muốn biết vì sao con không ngăn cản mà lại để cổ phiếu công ty ngã giá. Lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ nguy cơ này.''
Quả nhiên đám người này rất sợ Hoắc Tư Tước, thái độ của bọn họ hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn được nữa.
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì cười lạnh: ''Tôi là người cầm quyền công ty, chẳng lẽ tôi không thể quyết định khoản lỗ của công ty sao? Sao ông biết tôi làm vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn cho công ty?''
''...''
Lời này quá độc ác, người trong phòng họp gần như không ai dám lên tiếng nữa.
Trong mấy năm người này nắm quyền, đúng là hắn đã kiếm về rất nhiều tiền cho bọn họ, mà đáng sợ hơn nữa là hắn rất nhiều khi ra chiêu không theo lẽ thường.
Cho nên bây giờ hắn nói vậy cũng không ai dám phản bác.
Cuối cùng đám cổ đông này chỉ có thể chán chường rời đi, sau khi họ rời đi, ông cụ không nhịn được mà hỏi: ''Anh có hạng mục gì sao?''
Đôi chân dài của Hoắc Tư Tước vắt lên bàn họp, hắn nhả ra một vòng khói: ''Không có.''
''Không có?'' Ông cụ lập tức trợn mắt: ''Vậy vừa rồi vì sao anh còn nói như vậy? Anh dám lừa bọn họ? Anh có biết đám người này gây ra bao nhiêu khó khăn không?''
''Đó là ông, ông cho rằng bọn họ dám nhả tí rắm nào trước mặt tôi sao?''
Hoắc Tư Tước không chút nể nang nói.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, những gì Hoắc Tư Tước nói đều là sự thật, mấy ông già kia rất thích ồn ào, nhưng nếu như Hoắc Tư Tước không làm thì chỉ sợ họ còn hoảng hơn nữa, bây giờ trên dưới Hoắc thị không có ai thích hợp ngồi vị trí này hơn hắn.
Ông cụ thua trận, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: ''Rốt cuộc anh dùng một tỷ này để làm gì?''
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cũng không nói dối ông ấy: ''Theo đuổi con dâu của ông, không phải ông nói muốn cô ấy quay về sao?''
''...''
Vài giây sau, đôi mắt ông cụ lại lần nữa mở to.
''Anh nói là... Hủ Hủ? Anh tìm được con bé rồi?''
''Tìm được.''