Cô bé rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, dáng vẻ buồn bã đến suýt nữa làm tan nát cõi lòng.
“Được rồi, hôm nay mẹ nhất định sẽ cho con đi nhà trẻ với các anh!
Ôn Hủ Hủ sẽ dốc hết toàn lực để con gái được đi nhà trẻ. Để con gái ở trong phòng chờ cô, sau đó làm vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng đi thẳng lên lầu ba.
“Hoắc tư Tước? Hoắc tư Tước? Anh dậy chưa? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”
Đây là lần thứ hai cô đi tới lầu ba, Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất không muốn lên đây, bởi vì mỗi một lần cô lên đây cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì. Không phải cùng hắn ầm ĩ, thì cũng là cãi nhau với hắn.
Không có nổi một lần nói chuyện đàng hoàng.
Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, nghĩ đến lần này tới nói chuyện cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Cô liền cố ý đứng xa một chút.
Đợi khoảng một phút, bên trong cuối cùng cũng có tiếng động, cũng không biết hắn đang làm gì một lúc sau mới nghe thấy tiếng bước chân đi tới mở cửa.
“Chuyện gì?”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông đứng đó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi được may thủ công màu sẫm, cổ áo mở một nửa lộ ra xương quai xanh tinh xảo bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra chiếc thắt lưng kim loại lạnh lẽo quanh eo.
Ôn Hủ Hủ thấy được hình ảnh này của hắn không hiểu vì sao dáng vẻ tự tin lúc đầu của cô đã giảm đi ba phần.
"Cái đó... cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tôi vừa nghe nói anh đưa Mặc Mặc đến nhà trẻ của Dận Dận. Vậy có thể... để Nhược Nhược cũng đi cùng không?"
“Tại sao tôi phải để nó đi? Đó không phải là việc của tôi!"
Người đàn ông này đã từ chối một cách rất nhanh chóng và thô lỗ!
Ôn Hủ Hủ càng chột dạ: "Cho... cho dù con bé không phải là con của anh. Nhưng Nhược Nhược cũng là em gái của Mặc Mặc và Dận Dận. Anh có thể nể tình hai con trai mà để con bé cùng đi nhà trẻ được không?"
“Không thể!”
Lại là một câu nói không chút lưu tình, người đàn ông quay người định đóng cửa lại.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng mà đã quên vừa rồi mình còn tránh xa hắn, cô vội vàng chạy tới ngăn ngay cánh lại nói: "Anh đừng như vậy, chúng ta thương lượng một chút đi.”
“Cút!”
"Tôi biết, tôi trước kia đối với Hoắc tổng có nhiều chỗ bất kính. Như vậy đi, anh đại nhân không thèm chấp tiểu nhân. Anh muốn tôi làm gì tôi làm nấy được không?"
Ôn Hủ Hủ tuyệt đối bất chấp tất cả, mặt dày mày dạn chen vào phòng. Vì con gái mà ngay cả lời như vậy cô cũng nói ra.
Làm tất cả mọi thứ?
Nghe được câu này, Hoắc Tư Tước vốn mặt xanh mét muốn ném cô ra ngoài, bất chợt dừng lại.
“Cái gì cũng được?”
Hắn lãnh đạm, một đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng, chỉ nhìn chằm chằm cô mang theo cảm xúc không rõ ràng. Trong ánh mắt khó phân biệt được giữa cảm xúc và tức giận, khiến ai cũng phải rùng mình.
Ôn Hủ Hủ chớp chớp mắt, cô nhất thời cảm giác đầu óc trống rỗng, nuốt một ngụm nước bọt, lại không biết nên trả lời tiếp như thế nào?
Hắn làm ra dáng vẻ dọa người như vậy, là muốn làm gì?
“Như thế nào? Sợ rồi sao?”
Hoắc Tư Tước ép người phụ nữ này tới ngưỡng cửa. Rõ ràng hắn nhìn thấy sự hoảng sợ trên mặt cô, đột nhiên khóe miệng hắn lướt qua một tia châm chọc.
Hai mắt Ôn Hủ Hủ mở to!
"Không có không có, anh nói, anh muốn tôi làm cái gì? Đúng rồi, có phải anh muốn tôi chữa bệnh cho anh không? Tôi có thể làm điều đó ngay bây giờ." Nói xong, cô nhìn thấy trên mày và mắt của hắn
có vết xanh, liền vươn tay trực tiếp sờ lên mặt của hắn.