Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Hoắc Tư Tước chỉ lạnh lùng lắc đầu. Sau đó, hắn cũng mặc kệ người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có bẩn đến đâu, hắn cũng trực tiếp đặt cô lên giường của mình.

Dì Vương: "......”

“Còn có việc gì không?”

“Không...... không có. Nếu không có việc gì nữa, tôi xuống dưới chăm sóc cho tiểu thiếu gia Mặc Mặc. Lúc nãy tôi thấy cậu ấy cũng trở về cùng ngài.” Dì Vương vội vàng tìm một cái cớ rời đi.

Lúc này Hoắc Tư Tước mới nhớ tới con trai.

Cúi đầu nhìn người phụ nữ được mình đặt trên giường, lông mày hắn nhíu lại mở miệng: "Ừ, dì nói với thằng bé tắm rửa thay quần áo trước, lát nữa ba sẽ xuống tìm nó.”

Chuyện đêm nay, hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ với cậu bé kia.

Bằng không, hắn e rằng mối quan hệ ba con của bọn họ, sau này sẽ xuất hiện vết nứt khó có thể chữa lành được.

Dì Vương nhanh chóng đi xuống.

Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cởi áo khoác ra, xắn tay áo đi vào phòng làm việc cầm hòm thuốc...

Đêm hôm đó, phòng ngủ lầu ba của tòa biệt thự này rất lâu rồi mới lại sáng đèn như thế.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau.

Dì Vương đã dậy rất sớm, sau khi dì làm xong bữa sáng, liền đi lên gọi người.

“Ông......chủ? Tối qua ngài ngủ ở đây sao?”

Vừa tới lầu ba, dì Vương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Tư Tước đang khó chịu đi ra từ phòng làm việc.

Có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải cô Ôn vẫn còn là vợ hắn sao? Sao hắn lại phải giấu diếm như vậy?

Dì Vương hết sức kinh ngạc.

Hoắc Tư Tước ngừng một chút, quay đầu nhìn thấy là Dì Vương. Bỗng nhiên hắn giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, "Rầm" một tiếng, một cước đá bay cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

“Dì đi dọn dẹp bên trong đi, bẩn muốn chết!”

Dì Vương: "......”

Dì Vương nhanh chóng chạy lên nhìn vào phòng hắn. Đúng là như vậy, trong phòng ngủ xa hoa cao cấp, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi chua.

Đợi đến khi dì Vương tiến lại gần, còn phát hiện cả tấm chăn đều bị ném xuống đất, trên ga giường trần trụi và còn có vài vũng nôn mửa.

Lại còn nôn?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là cô Ôn sao?

Không đúng, cô Ôn đâu? Trong phòng ngủ này không thấy ai cả.

Chị Vương ý thức được vấn đề quan trọng, vì thế dì ta lập tức lại đi ra: "Ông

chủ, vậy...... cô Ôn đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK