Nhưng mà cô liên tiếp kêu vài tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh, chuyện gì xảy ra? Cậu bé còn chưa dậy sao?
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Nhưng đúng lúc này, ở trong hành lang một cái bóng nho nhỏ thình lình xuất hiện.
“Dì ở chỗ này làm gì? Ai cho dì lên?!
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ bị tiếng của cậu dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu sang một bên, lúc này mới phát hiện con trai không ở trong phòng, mà là ở bên ngoài.
“Dận Dận? Thì ra con đã dậy rồi, vậy sao con không xuống ăn sáng? Con không đói bụng sao? Còn nữa, sao con không mặc áo khoác vào?”
“……”
Không ai thèm để ý đến cô, cậu vừa bước đến đã xoay người rời đi.
Hoắc Dận rốt cuộc muốn làm gì đây? Chỉ mới sáng sớm mà!
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng đành rảo bước theo ngay sau lưng cậu. Sau đó hai mẹ con cùng nhau đi đến một vườn hoa rộng lớn. Lúc này cậu nhanh chóng chạy ra ngoài khu đồ chơ dành cho thiếu nhi và chơi ở đó.
Chậc, đúng là thế giới của kẻ có tiền!
Ôn Hủ Hủ đem bữa sáng đặt trên một cái bàn đá trong vườn hoa, sau đó cũng cùng tới khu vui chơi với con trai.
“Dận Dận, chúng ta ăn sáng trước rồi chơi sau được không? Nếu không con sẽ đói đó.”
“Không ăn!”
Hoắc Dận cuối cùng cũng không mấy mấy kiên nhẫnmở miệng trả lời cô.
Ôn Hủ Hủ cảm giác có chút hụt hẫng ở trong lòng. Đứa con này xem rất khó dỗ dành, cậu bé không giống với em trai ngoan ngoãn, tự lập ăn cơm không phải đợi ai nhắc nhỡ của cậu.
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm bên cạnh cậu bé suy nghĩ một chút. Bỗng nhiên, cô liền nghĩ tới một điều: "Dận Dận, dì đoán con nhất định là muốn gặp ba? Chỉ cần con ăn xong bữa sáng, dì hứa sẽ đưa con đi tìm ba.”
“Có thật không?”
Ngay lập tức, cậu bé liền ngẩn đầu nhìn cô.
Đúng vậy, những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ thường sẽ biểu hiện là như vậy. Sẽ thu mình và thờ ơ với thế giới xung quang, quái gở lạnh lùng, không chịu giao tiếp và hòa đồng với người khác. Thế nhưng ở trong trái tim thường thường sẽ có một người rất quan trọng muốn ỷ vào.
Nghĩ tới đây, Ôn Hủ Hủ đột nhiên có chút ghen tị với tên đàn ông chó kia.
Cứ chờ đi rồi sẽ có một ngày nào đó, cô cũng sẽ biến thành người mà Hoắc Dận muốn ỷ vào, người mà cậu xem là quan trọng!
Cuối cùng Hoắc Dận cũng đã ăn hết bữa sáng mà Ôn Hủ Hủ tự tay làm, lúc dì Trần đi lên thu dọn thì vô cùng kinh ngạc.
“Cậu chủ, cái này...... Đều là cậu ăn hết sao?”
“Đúng vậy, đều là cậu bé ăn, làm sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Ôn Hủ Hủ nghe nói như thế cảm thấy vô cùng kỳ quái, đây là lượng đồ ăn của một đứa bé sao cô ta lại phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ đứa nhỏ này trước kia còn không ăn được nhiều như vậy?