Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói giỡn à, chút vết thương này là vừa rồi khi cô bị người phụ nữ kia kích thích, không chịu hơn thua chỉ biết lấy móng tay bấm vào da thịt, nếu để cho hắn nhìn thấy chẳng phải sẽ cười nhạo cô sao?

Ôn Hủ Hủ hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải đuổi người đàn ông này đi.

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước vừa mới đi lên, sau khi nghe con trai nói như vậy, hai hàng lông mày lạnh lùng rõ ràng lập tức nhíu lại: "Hai anh em con đi lên lấy hòm thuốc giúp ba nhé.”

"Được ạ, ba."

Mặc Bảo vô cùng vui vẻ làm việc này, đồng ý một cách dõng dạc, sau đó cậu cùng anh trai lên thư phòng của ba.

Ôn Hủ Hủ: "..."

Cô vốn muốn đuổi người đàn ông này đi, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới.

"Còn đứng đó làm gì, vào phòng đi?”

“......”

Ôn Hủ Hủ cúi đầu cam chịu đi vào.

Ánh mặt trời buổi sáng rất chói chang, sau khi chiếu vào cửa sổ, khắp phòng ngủ đều tràn ngập ấm áp, làm cho người khác vô cùng thoải mái.

Nhưng cả người Ôn Hủ Hủ lúc này cứng ngắc.

Sao hắn lại lên chứ? Còn bảo con trai đi lấy thuốc, có phải hắn muốn giúp cô xử lý vết thương không?

Ôn Hủ Hủ giật mình, lý trí trực tiếp nói cho cô biết, không thể nào!

Nhưng sự thật chính là sau khi hai cậu bé từ bên ngoài mang hòm thuốc vào, người đàn ông này xách hòm thuốc đi về phía cô.

"Đưa tay ra." Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói.

Tâm trạng của hắn không tốt cho lắm.

Người phụ nữ chết tiệt này, trước kia đối nghịch với hắn không phải rất lợi hại sao? Tại sao khi đến tay người khác lại trở nên hèn như vậy.

Vừa rồi nếu không phải hắn trở về kịp thời, chỉ sợ hai người bọn họ đã bị người ta xé thành từng mảnh nhỏ.

Trong lòng Hoắc Tư Tước bốc hỏa, nhìn thấy người phụ nữ này vẫn giống như kẻ ngốc nhìn mình không hề nhúc nhích, gân xanh trên thái dương nổi lên, trực tiếp nắm lấy tay cô.

"Đau——" Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có phản ứng, kêu đau.

"Đau? Cô còn biết đau sao?”

Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai âm trầm, cười lạnh lùng: "Tôi còn tưởng thần kinh của cô bị khiếm khuyết rồi chứ.”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Lời này thật đúng là độc.

Tuy nhiên cô nhanh chóng phát hiện, người đàn ông này miệng lưỡi ác độc, nhưng sau khi hắn nắm lấy tay cô, nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay con ngươi màu đen như mặc ngọc* của hắn co rụt lại, động tác trở nên cực kỳ nhẹ nhàng.

*Mặc ngọc: một loại ngọc phỉ thuý có màu đen như màu mực tàu

Ôn Hủ Hủ sửng sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK