Hoắc Dận mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.
Cậu nhìn mẹ bằng một đôi mắt đẹp và nói một cách bình tĩnh: "Không sao đâu."
Quả nhiên là đứa nhỏ do Hoắc Tư Tước dạy bảo.
Bất kể là cách xử lý sự việc hay suy nghĩ của cậu bé đều khác với Mặc Bảo, cậu luôn lấy đại cục làm trọng.
Ôn Hủ Hủ yên tâm một nửa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng dỗ dành một cậu nhóc khác.
“Mặc Mặc?”
“Hừ!”
Cậu bé vẫn phớt lờ mọi người và nhìn về phía cửa sổ một cách giận dữ.
Ôn Hủ Hủ vừa bực mình vừa buồn cười. Không có cách nào, cô đành phải dùng con át chủ bài của mình.
"Được rồi, hôm nay mẹ vốn còn định đưa hai đứa về, nhưng Mặc Mặc vẫn còn giận mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"
“……”
nãy giờ cậu bé vẫn hờn dỗi không thèm quan tâm tới cô, cuối cùng cũng di chuyển đôi mắt nhỏ như lưỡi liềm của mình.
Hoắc Dận cũng bị lời nói của mẹ hấp dẫn.
Hoắc Dận dùng điệu bộ của anh trai nói với Mặc Mặc: "Em không thể giận mẹ, em sai rồi."
Để giáo dục em trai mình, anh chàng nhỏ bé này thậm chí còn nói một câu thật dài.
Bị lời của mẹ hấp dẫn, lại bị anh trai giáo dục......
Mặc Bảo đành xoay lại: "Không phải mẹ nói bọn con không nên làm vậy sao? Tại sao giờ lại nói đưa bọn con trở về?"
“Đó là hai chuyện khác nhau, hai con trai của mẹ lại rất yêu mẹ, mẹ đương nhiên sẽ đưa chúng về."
Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng giải thích với cậu.
Trên đường tới đây, Ôn Hủ Hủ đúng là nghĩ như vậy, lần này cho dù hai đứa con của cô dùng sai cách nhưng cô cũng nhất định sẽ mang chúng đi.
Bởi vì, cô tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của bọn nhỏ.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.
“Hoắc Dận, anh xem mẹ đồng ý dẫn chúng ta cùng về Clear rồi." Cậu bé vui vẻ nhìn về phía anh trai của mình.
Hoắc Dận liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, nhưng không lên tiếng.
Không bao lâu, Ôn Hủ Hủ lại nói: “Cục cưng, con hiểu lầm rồi, mẹ không có đưa con trở về Clear, mà là chúng ta về căn nhà thuê kia."
“Tại sao?!”
Mặc Bảo kinh ngạc!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy. Mặc Mặc, mặc dù ba làm không đúng, nhưng ba vẫn là ba của các con. Ba quan tâm các con, yêu các con, nếu chúng ta cứ như vậy biến mất, ba sẽ vô cùng lo lắng, khổ sở.”
“Hơn nữa, chúng ta làm như vậy là rất vô trách nhiệm."
Ôn Hủ Hủ tận lực giải thích rõ ràng cho con trai.
Vừa nói xong, hai đứa con trai đều ngẩn ra.
Mẹ ơi, mẹ có thật sự nghĩ như vậy không?
Hai đứa trẻ đều không ngờ, người mẹ thân