Ôn Hủ Hủ vô cùng bình tĩnh nói.
Nhưng Lưu Bội nghe xong lại mở to hai mắt, bà khó tin nhìn cô cháu ngoại này, lầm tưởng không biết mình có nghe nhầm không.
''Con nói gì? Mất kí ức? Con có ý gì?''
''Ý của con chính là làm cô ta hoàn toàn mất đi kí ức này, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm ra chuyện này lần nữa.''
''Con điên rồi!'' Lưu Bội giận dữ, bà kích động đến mức đứng bật dậy: ''Con xóa sạch kí ức của con bé, vậy chẳng phải con bé cũng sẽ không nhớ được chuyện gì nữa sao?''
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt gật đầu: ''Đúng, nhưng ít nhất cô ta có thể giữ được mạng của mình.''
''Con...''
Lưu Bội tức đến mức muốn nổ tung.
Bà hoàn toàn không ngờ phương pháp giải quyết cuối cùng mà cháu gái đưa ra lại là cách này.
Nhưng lúc bà muốn mắng cô thì lại phát hiện mình căn bản không thể phản bác được.
Vì so với mạng của con gái thì lấy đi kí ức đúng là tốt hơn nhiều, không có kí ức thôi mà, sau này có thể từ từ tạo nên kí ức mới, nhưng mất mạng rồi thì cái gì cũng không còn.
Lưu Bội chán nản ngã xuống ghế.
Lần này bà thậm chí không còn sức để hỏi tại sao cháu gái lại độc ác như vậy với con gái mình. Trước kia cô không phải như vậy, nếu có thể bỏ qua thì tuyệt đối sẽ bỏ qua.
Vì sao lần này ngay cả một đường lui cũng không chừa cho họ?
Lưu Bội chưa từng cảm thấy thất bại như bây giờ.
''Con đi đi, qua năm mới mợ sẽ giao người cho con.''
''...Được.'' Cuối cùng Ôn Hủ Hủ chỉ có thể gật đầu rồi đi xuống tầng.
Cô không đau khổ sao?
Đương nhiên là đau khổ rồi, bọn họ là cậu mợ của cô, là người thân duy nhất trên đời của cô lúc này, cho dù cô làm tổn thương ai cũng không muốn làm họ tổn thương.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác trong chuyện này.
Cô tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Đỗ Như Quân hại người đàn ông kia, cô càng không thể nhìn hắn bị hủy hoại như vậy được.
Tuyệt đối không thể!
Ôn Hủ Hủ quay về xe, gần như khi cửa xe đóng lại, nước mắt cô giấu thật lâu cũng lập tức rơi xuống như trân châu đứt đoạn.
''Thật xin lỗi, cậu, mợ...''
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe một lúc lâu rồi mới khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Cô còn muốn đi tìm nữ bác sĩ họ Lạc kia, cô muốn biết rốt cuộc năm đó cô ta chữa trị cho người đàn ông kia như thế nào.
Còn nữa, câu nói cuối cùng ngày hôm qua của cô ta nói Ôn Hủ Hủ cô là một quả bom hẹn giờ là có ý gì?
Ôn Hủ Hủ mở bản đồ, tìm được nhà cũ nhà họ Lạc, đang chuẩn bị lái xe đi thì điện thoại vang lên.
''Alo?''