Đứa nhỏ bị ba ôm vào lòng, cũng không biết có phải vì ốm không mà lần này bé không kháng cự chút nào.
Cô bé vươn cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba.
Từ trước đến nay Hoắc Tư Tước chưa từng bế cô bé, lúc trước gì ghét bỏ nên chỉ dùng tay dắt hoặc dùng một tay tùy tiện bế lên, bây giờ hắn lại được ôm cơ thể mềm mại này vào lòng.
Đột nhiên trong lòng hắn có chút không cam tâm.
Vì sao đây không phải là con gái của hắn?
Nửa tiếng sau, hai ba con rời khỏi bệnh viện, đi vào một nhà hàng cháo dinh dưỡng.
''Con muốn ăn gì? Chú gọi cho con.''
''Ăn xong là có thể gặp mẹ sao?'' Cục bột nhỏ được thả lên chiếc ghế gỗ to vẫn cố chấp hỏi.
Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành đứa bé: ''Đương nhiên, ăn xong rồi chúng ta mới có sức gặp mẹ, lúc đó mẹ mới không thể phát hiện Tiểu Nhược Nhược bị ốm, đúng không?''
''...''
Đôi mắt to của cô bé sáng lên, dường như cảm thấy ba nói rất có lí.
Thế là hai ba con chọn đồ, không bao lâu sau các món điểm tâm và cháo dinh dưỡng lên bàn, Hoắc Tư Tước cố ý múc cháo có thêm đậu đỏ cho cô bé, hắn đặt một bát nhỏ trước mặt bé.
Hoắc Tư Tước cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Nhưng điều khiến hắn ngẩn người chính là đôi tay nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của đứa nhỏ trước mặt ôm lấy bát cháo, sau đó bé cầm thìa, bắt đầu vụng về lấy hết đậu đỏ ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong giây lát, đại não hắn như bị thứ gì đó đập mạnh đến choáng váng, hắn nhìn chằm chằm những hạt đậu đỏ bị bỏ ra ngoài, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được gì.
Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì ngẩng đầu lên nói: ''Chú, chú sao vậy?''
Hoắc Tư Tước vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn độn.
Rất lâu rất lâu sau hắn mới nghe được bản thân hỏi: ''Tại sao con lại bỏ đậu đỏ ra ngoài? Không thích ăn sao?''
Tiểu Nhược Nhược gật đầu: ''Đúng nha, không thích ăn, Nhược Nhược không thích ăn đậu, mẹ nói đậu có rất nhiều dinh dưỡng, Nhược Nhược nên ăn nhiều, nhưng mà chú, chú không biết đâu, mấy hạt đâu này khó ăn lắm.''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không thích ăn, từ nhỏ đã không thích!
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, thứ gì đó đang chặn ngang trái tim hắn vỡ ra, hắn nhìn hạt đậu đã được chất thành ngọn núi nhỏ, khuôn mặt như bị đóng băng.
Nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại cuộn trào cảm xúc.
Dùng mưa to gió lớn để hình dung cũng không đủ.
Bữa cơm này của hai ba con đột nhiên không thể tiếp tục nữa, vì người đàn ông kia đã không thể chờ đợi được nữa, hắn ôm đứa bé lên, lại lần nữa đi đến bệnh viện.