Còn có một chuyện nữa đó là cô quá quan tâm đến hắn, cô cũng không muốn nhìn những cảnh kia, bọn họ kết hôn của bọn họ, cô chăm con của cô, như vậy không phải là tốt rồi sao? Cô thành tâm chúc phúc bọn họ.
''Trì Úc, anh có thể giúp tôi được không?''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn mang hai đứa nhỏ rời đi, anh có thể nghĩ cách giúp tôi được không? Đừng... để Hoắc Tư Tước phát hiện?'' Mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra thỉnh cầu của mình.
Trì Úc giật mình.
Thật ra đây là lần thứ hai cô nói ra thỉnh cầu này, lần trước cô đã từng nói đến chuyện này, nhưng cuối cùng họ không thành công, người đàn ông kia đã bắt ngược lại về.
Vậy lần này thì sao?
Trì Úc quyết định, lần này cho dù như thế nào thì anh ta cũng phải đưa ba mẹ con họ an toàn rời đi.
Mặc Bảo và Hoắc Dận không dám thở mạnh nhìn hai người, nghe mẹ đưa ra quyết định cuối cùng là đưa hai bé đi theo.
Mà người chú thiếu thông minh kia lại đồng ý!
Hai đứa nhỏ trợn trừng mắt!
Xong, đây không phải là điều hai bé muốn mà.
Mặc Bảo nhìn hai người đi ra ngoài, bé đưa tay vò tóc, bi thương nói: ''Lần này làm sao bây giờ? Nếu như mẹ lại mang chúng ta đi tiếp thì bên ba chắc chắn sẽ phát điên mất.''
Hoắc Dận... rất đồng ý với kết luận này.
Vì ba bây giờ không phải là ba của ngày trước, bây giờ ba đối với mẹ chỉ có hận chứ không có chút tình cảm nào.
Nên làm thế nào đây?
Hai đứa nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên điều chỉnh chiến lực trước.
''Chú Trì, con cảm thấy trước mắt chúng ta vẫn không thể đi được đâu.''
''Vì sao?''
Trì Úc đang ngồi trước máy tính tìm máy bay trực thăng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ không biết đã vào phòng mình từ lúc nào.
Vẻ mặt Mặc Bảo vô cùng lo lắng: ''Chú nghĩ mà xem, ba con là người thế nào? Khắp nơi đều có người của ba, nếu như bây giờ chú mang con đi thì chú làm gì để đảm bảo ba không tìm thấy chúng con?''
''...''
Trì Úc đột nhiên bị đứa trẻ năm tuổi nói không phản bác được.
Đúng vậy, cũng không thể loại trừ tình huống này.
Tên kia quá mạnh, nếu như hắn phát hiện Ôn Hủ Hủ bắt cóc hai đứa con của mình thì hắn sẽ không phát điên lên sao? Nghe nói lần người phụ nữ này thành công trốn đến nước Ý nhưng vẫn bị hắn tìm được.
Cảnh tượng vô cùng thê thảm!
Trì Úc đột nhiên run lên một cái.
''Chú, mẹ con quyết định như vậy là vì mẹ thấy con bị đánh, không bình tĩnh nên mới có quyết định như vậy, chú không thể giống mẹ được, đến lúc đó chúng ta xong đời mất.''
Mặc Bảo là một đứa nhỏ thông minh, sau khi thấy chú không thông minh này bị mình làm lay động thì dứt khoát ôm lấy cánh tay anh ta để làm nũng.
Giống như con cún nhỏ đáng thương, người khác nhìn mà thấy đau lòng.
Cuối cùng Trì Úc cũng mềm lòng...
*
Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.
Sau khi Lâm Tử Dương nói tin tức kia cho Hoắc Tư Tước, quả nhiên hắn không nổi giận lôi đình như ngày trước.
Có tức giận, nhưng nếu so với ngày trước thì chỉ như muối bỏ bể.
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó tôi đã cho người theo dõi cậu ấy, phát hiện cậu ấy mang Ôn tiểu thư về nhà không được bao lâu đã... dẫn hai tiểu thiếu gia đến, còn mang cô ấy đến Lạc gia.''
Lâm Tử Dương chần chừ nói kết quả điều tra được chiều nay ra.
Lời vừa dứt, quả nhiên nhiệt độ trong phòng làm việc lạnh xuống.
''Đến Lạc gia? Cậu ta mang cô ấy đến Lạc gia làm gì? Cảm thấy chán sống rồi à?''
Từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc lạnh đi, chỉ nhìn thôi cũng không rét mà run, rõ ràng lời nói ra vô cùng hòa nhã nhưng người nghe lại sợ đến run cả da đầu.
Trên trán Lâm Tử Dương lấm tấm mồ hôi.
''Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tổng giám đốc, không phải ngài nói lần này Ôn tiểu thư xuất hiện là vì hai đứa nhỏ sao? Có khi nào cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư để đàm phán chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ không?''
''Tôi nghe nói lúc trước tiểu thiếu gia Mặc Mặc đã đến nhà ông cậu, ngài có cảm thấy hai đứa nhỏ nói gì đó với Ôn tiểu thư rồi không? Nếu không sao Ôn tiểu thư lại đột nhiên trở về như vậy chứ, nếu thật sự hai đứa bé nói gì đó, lúc này cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư...''
Lâm Tử Dương đột nhiên không nói thêm được gì nữa.