“Cút!”
“Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ chợt ngước mắt, tự hỏi mình có nghe lầm không?
Nhưng rõ ràng là không.
Bởi vì lúc này, người đàn ông này đã ấn xuống loa ngoài của điện thoại ở trên bàn: "Gọi bảo an lên đây, lập tức!"
Thái Tháidodoj của hắn đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi rõ ràng còn có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, thậm chí có thể nhìn ra sát khí muốn giết người trên người hắn.
Nhưng bây giờ, Hoắc Tư Tước không biết bị sao? Sau khi bị Ôn Hủ Hủ mắng, hắn khôi phục lại vẻ mặt vốn có của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Lòng cô nóng như lửa đốt, đang muốn tiến lên lý luận với người đàn ông này.
Nhưng lúc này, bỗng nhiên có người từ bên ngoài xông vào: "Không xong rồi tổng giám đốc, hai vị tiểu thiếu gia ở sân bay đều không thấy đâu!"
“Anh nói cái gì?!”
Lời này vừa nói ra, bốn con mắt mất đi sự bình tĩnh của Ôn Hủ Hủ và Hoắc Tư Tước đều nhìn chằm chằm về phía người này.
Người này là vệ sĩ mà Hoắc Tư Tước phái đi để đưa hai đứa con lên máy bay.
"Xin lỗi, tổng giám đốc, là chúng tôi làm việc tất trách.. Nhưng mà...... Nhưng bọn họ quá thông minh, vừa đến sân bay, chúng tôi đã không thấy hai vị thiếu gia đâu.
Vệ sĩ sắp khóc rồi.
Tên vệ sĩ không nói dối, đúng là hai vị thiếu gia này có chút bất nhân.
Hoắc Tư Tước biết quyết định đưa bọn nhỏ đi Malaysia sẽ không được hai tên tiểu tử đó không đồng ý, cho nên hắn đã phái bảy, tám tên vệ sĩ tới tháp tùng tụi nhỏ.
Nhưng thật không ngờ, vừa đến sân bay thì hai tên tiểu tử này, một đứa thì mượn cớ đi vệ sinh đứa còn lại thì dùng máy tính bảng hack điện thoại của hai tên vệ sĩ kia…
Thông qua camera, Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ không hề nhìn thấy hai đứa nhỏ trong sảnh chờ.
Đây đúng là một thảm họa.
“Đúng là một đám phế vật vô dụng!”
Hoắc Tư Tước mắng tên vệ sĩ, vội vàng từ trong bàn làm việc chạy ra.
Ôn Hủ Hủ thấy được, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Hoắc Tư Tước: "Cô đi theo tôi làm gì? Tôi bảo cô cút cô không nghe thấy sao?”
Ôn Hủ Hủ mở miệng nói: "Không nghe thấy. Hoắc Tư Tước, đã đến lúc này rồi chúng ta tạm thời đừng cãi nhau nữa, tìm con trai trước rồi nói sau, được không?"
Cô sợ hãi, bắt đầu đứng ở phía sau hắn khẩn cầu.
Cũng đúng thôi, con trai là điểm yếu duy nhất của cô. Nên lúc
này đừng bảo cô đi, cho dù có cho người khiên cô đi cô cũng không đi.