Hoắc Tư Tước nhíu mày, sau khi đi lên, trầm ngâm một hồi mới ở bên ngoài gõ cửa: "Dận Dận, là ba, mở cửa cho ba vào nói chuyện với con.”
Hoắc Dận ở rong phòng nghe được, lập tức ôm gối chạy lên giường ngủ.
Cậu không muốn để ý đến ba cho dù chỉ là một chút cũng không muốn. Nếu như những lời Mặc Bảo nói là thật, vậy ba cậu thật sự rất quá đáng, ba làm sao có thể vì một người phụ nữ xa lạ mà đi ức hiếp mẹ cơ chứ?
Hoắc Dận vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong gối.
“Dận Dận?”
“Con ngủ rồi!”
Giọng trẻ con lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn từ trong phòng vọng ra, Hoắc Tư Tước ở bên ngoài khóe mắt giật giật.
Thằng nhóc này từ khi nào có lá gan trở nên lớn như vậy, dám không để ý tới hắn!
Hoắc Tư Tước tức giận, không cần hỏi ý kiến con trai nữa, hắn trực tiếp dùng vân tay của mình mở khóa ra.
“Dận Dận?”
“Ba, có phải ba vẫn luôn thích như vậy hay không? Không hỏi ý kiến người khác, ba muốn như thế nào thì như thế đó? Ba có biết ba như vậy rất làm cho người khác thấy chán ghét hay không?”
Ai cũng không ngờ, Hoắc Tư tước vừa mới mở cửa ra thì bên trong có một giọng nói trẻ con đang vô cùng phẫn nộ rống lên với hắn.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Chắc hắn cũng không thể nào ngờ được cậu con trai của hắn có thể nổi giận với mình như vậy.
“Xin lỗi, là lỗi của ba, cũng vì lo lắng cho con nên mới tự ý đi vào. Dận Dận, ba cảm thấy chúng ta cần nói chuyện với nhau về chuyện dì Cố của con.”
“Dì Cố?”
Hoắc Dận nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm căm hận: "Ba còn muốn nói gì nữa?”
Hoắc Tư Tước cố nén cơn giận: "Ba biết hôm nay con có ý kiến rất lớn với ba, con cho rằng ba đối với dì... dì bác sĩ kia không công bằng. Nhưng mà, ba cần nói cho con biết, dì ấy là người xa lạ, mà dì Cố của con, lại là người sau này sống cùng chúng ta. Cho nên, ba nhất định sẽ đứng về phía dì ấy, con hiểu không?"
“Tại sao?”
“Bởi vì dì Cố là người phụ nữ ba yêu, cũng là bạn đời sau này của ba.” Hoắc Tư Tước thản nhiên trả lời vấn đề này của Hoắc Dận. Thản nhiên như nó là thỏa thuận kinh doanh mà hắn hay bàn bạc trong công ty.
Hoắc Dận không nói nữa.
Hoắc Dận không phải Mặc Bảo, cậu chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không thể cảm nhận được những tổn thương mà ba mang đến cho mẹ khi nói những lời này.
Mà người phụ nữ Cố Hạ này, năm năm qua vẫn luôn ở bên cạnh ba, thật ra Hoắc Dận cũng đã ngầm thừa nhận rồi.
“Ba, ba phải hiểu cho rõ, nếu ba nhất định phải kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba, sau này dì ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì với ba.”
Cuối cùng Hoắc Dận chỉ có thể nói một câu như vậy.
“Con nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt, trong nháy mắt lại hoài nghi mình có nghe lầm hay không?
Dì bác sĩ?
Tại sao Hoắc Dận lại đang yên đang lành nhắc đến người phụ nữ kia? Còn nữa, còn nói cái gì không thuộc về hắn? Ôn Hủ Hủ sống chính là người Hoắc gia, chết chính là ma Hoắc gia, cô dám không thuộc về hắn?
Qua ba giờ sau Ôn Hủ Hủ mới về đến nhà.
Ôn Hủ Hủ đi gặp luật sư nhờ tư vấn về vấn đề giành quyền nuôi cậu con trai lớn. Nhưng luật sư sau khi nghe xong câu chuyện của cô, trực tiếp nói cho cô biết cơ hội đoạt lại gần như bằng không!
Một là vấn đề thân phận giả chết của cô.
Thứ hai là năng lực đối phương quá mạnh, Ôn Hủ Hủ về căn bản không thể chống lại.
Vấn đề giả chết có thể dễ dàng giải quyết, cùng lắm thì khôi phục hộ tịch một lần nữa, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chó kia. Nghĩ đến việc, Hoắc Tư Tước chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ hết sức thoải mái mà ly hôn với cô.
Nhưng vấn đề năng lực kinh tế thực sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu!
Ôn Hủ Hủ đã cố gắng năm năm để có một vị trí vững chắc là bác sĩ trung y nổi tiếng nhằm mục đích có ngày cô kiện được Hoắc Tư Tước. Nhưng Hoắc thị, hiện tại cũng đã là công ty lớn hàng đầu thế giới rồi.