Mục lục
Vợ trước đừng kêu ngạo - Hoắc Tư Tước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên khi hắn tiếp tục công việc của mình, thì cô bé đột nhiên ngừng lại.

“Chú, rốt cuộc chú có biết buộc tóc không? Chú làm như vậy, con sẽ đau." Cô bé tức giận sờ sờ cái đầu nhỏ bị ba làm rối tung, không khỏi bi thương.

Ba không biết buộc tóc, vậy sau này khi cô bé làm con gái của ba như thế nào?

Tay chân Hoắc Tư Tước có chút luống cuống.

Hắn quả thật đã cố hết sức, nhưng ai ngờ những thứ lông bông trên đầu cô bé lại khó giải quyết hơn cả việc hắn ký một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu trên thương trường.

Ai đã phát minh ra thứ này? Con gái sao lại để tóc dài làm gì?!!

Hoắc Tư Tước rất muốn ném lược đi.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chịu đựng, dùng sức chín trâu hai hổ của mình làm thành một cục rối tung trên đầu cô bé, khiến Mặc Bảo bên cạnh kinh hãi.

Quên đi, tha thứ cho hắn đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chải tóc cho con gái.

Tuy nhiên Nhược Nhược lại rất vui vẻ.

Nhược Nhược đưa tay sờ sờ lên cái cục tóc trên đầu, cô bé giống như nhận được món quà quý giá vui vẻ đeo cặp sách đi ra ngoài.

Mặc Bảo: "......”

Hoắc Tư Tước: "......”

Đúng là tạo nghiệt mà…..

——

Bệnh viện thành phố.

Ôn Hủ Hủ lúc này cũng đã tỉnh, đang chuẩn bị đưa Hoắc Dận về.

"Dận Dận, chúng ta về nhà thôi, bác sĩ nói con không sao rồi, chúng ta về nhà trước được không?" Cô dịu dàng nhìn đứa bé ngủ cả đêm trong lòng, muốn khuyên nhủ cậu.

Thế nhưng, vừa nghe nói phải về nhà, đứa nhỏ vốn đã khôi phục liền nhắm mắt lại.

Thậm chí, cậu còn muốn xoay người đi, không muốn để ý đến cô nữa.

Ôn Hủ Hủ: "......”

"Mẹ nói là về chỗ em trai em gái, không phải vịnh Thiển Thủy. Có phải Dận Dận cũng muốn về đó mà, đúng không?"

Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ không muốn để ý tới mình, cố ý nói một câu bên tai hắn.

Quả nhiên, những lời này hạ xuống, cậu bé vốn ở trong lòng mẹ nhắm hai mắt lại, lông mi nhỏ dài lại run rẩy, xuất hiện một tia buông lỏng.

Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.

Cô liền đưa cậu rời khỏi bệnh viện, đi đến chỗ cô ở. Mà lúc này đây, Hoắc Dận ở trong lòng cô cũng không còn xuất hiện cảm xúc phản kháng nữa.

Ôn Hủ Hủ thật ra rất áy náy, cô cũng không biết vị trí của mình ở trong lòng đứa nhỏ này lại quan trọng như vậy. Trước kia mỗi khi cô rời khỏi cậu, tâm tình câu sa sút, cô cũng chỉ cho rằng đó

chỉ là cậu luyến tiếc cô mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK