Là ba!
Cuối cùng cô cũng thấy rõ người từ trên lầu xách theo cặp công văn hiên ngang đi xuống, cô bé liền ôm búp bê vải không nhúc nhích đứng bất động.
Hoắc Tư Tước: "......”
Đúng vậy, lúc này hắn đang đi xuống. Sáng sớm hôm nay có một cuộc họp rất sớm, hắn phải đến công ty sớm một chút.
Nhưng mà, cô bé này sao thấy hắn lại không trốn?
Hắn lại nhìn cô bé một cách nghiêm túc.
Nhưng hắn phát hiện, cái đầu nhỏ lông xù của bánh bao nhỏ này cũng rụt rè nhìn hắn, tuy rằng đôi mắt to như hạt thủy tinh của cô bé vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng cô bé không trốn hắn như hôm qua nữa.
Mà đứng ở bên cẩn thận từng li từng tí nhìn, giống như trước đây, không dám iến lên, nhưng lại giống con nai con chờ đợi cái gì đó.
“Mẹ con còn chưa dậy à?”
Hoắc Tư Tước nhìn thấy ánh mắt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cũng không tệ lắm, cúi đầu nhìn cô bé hỏi một câu.
Nhược Nhược liền ôm chặt búp bê vải, hồi lâu, giọng trẻ con trả lời ba: "Còn chưa.”
“Vậy con về phòng các anh trước đi, tránh bị cảm lạnh, lát nữa mẹ con sẽ dậy.”
Hoắc Tư Tước nghe được câu trả lời này, trong đầu nhớ tới tối hôm qua hắn về muộn nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn đợi hắn, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lại có chút mất tự nhiên.
Cũng may, cô bé hôm nay rất ngoan ngoãn.
Ba bảo cô bé đến phòng anh trai, cô bé thật sự không khóc không nháo, cũng không cáu kỉnh, liền ôm con búp bê vải đến phòng Mặc Bảo.
Chỉ là, lúc cô bé đi vào còn len lén liếc mắt nhìn Hoắc Tư Tước một cái.
Lúc Hoắc Tư Tước xách cặp công văn đi xuống, tâm trạng hắn rất tốt. Hắn cảm thấy sau này mình có thể đối xử tốt với cô bé một chút.
Dù sao, ba cô bé cũng đã chết, coi như làm việc công ích cũng được.
Vì Hoắc Tư Tước đã đến công ty, nhiệm vụ đưa mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ được giao cho Ôn Hủ Hủ.
“Đi thôi, các các con, hôm nay mẹ đưa các con đi nhà trẻ xong mẹ còn phải đi làm.”
“Đi làm? Mẹ đi làm công việc gì vậy?”
Lời này vừa nói ra, Mặc Bảo vừa bị mẹ ôm lên xe hỏi.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể tiếp tục trả lời: "Mẹ tìm được một công việc ở bệnh viện. Sau này mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên các con ở nhà trẻ phải ngoan một chút nha.”
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Dận: "......”
Chỉ có đứa trẻ ngây thơ như Nhược Nhược, sau khi nghe
được mẹ tìm được công việc mới, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên vỗ tay cho mẹ.