''Ôn Hủ Hủ?''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Quay về rồi?
Cô vô cùng vui vẻ, lập tức lồm cồm bò dậy, ngay cả những tờ giấy trên mặt đất cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đến mở cửa: ''Hoắc Tư Tước, anh về rồi sao?''
Hoắc Tư Tước đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô khi chạy đến trước mặt mình thì có chút ngẩn người.
''Ừm, về rồi, cô đang làm gì vậy?''
''Tôi đang tìm thuốc giải cho Mặc Mặc, Lạc Du vẫn chưa tìm ra thuốc chữa nấm mốc, tôi muốn thử dùng đông y xem thế nào, nhưng tôi phân tích một đêm, có thể vì cặn của đồ ngọt quá nát, lại còn quá ít nên không thể tìm ra được.''
Cô nói đến đây thì có chút uất ức.
Hoắc Tư Tước im lặng nhìn, chỉ trong giây lát, giọng nói vẫn luôn nói với hắn rằng đừng ôm bất kì hi vọng nào với người phụ nữ này nữa lại mềm xuống.
''Không sao, ông ta nói rồi.''
''Hả? Thật sao? Ông ta nói hết rồi? Ông ta thừa nhận mình hạ độc con chúng ta rồi sao?''
Cô nghe vậy thì vô cùng kích động, ngay cả đôi tay lạnh như băng kia cũng không kìm chế được mà nắm lấy cánh tay hắn.
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn lướt qua, môi mỏng hơi nâng lên: ''Ừm, thừa nhận, tôi đã giết ông ta rồi.''
Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng.
Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt!
Giết?
Nhanh như vậy sao?
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm giác rợn tóc gáy lập tức xông lên thẳng não.
Người đàn ông thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa dịu xuống lập tức trầm đi: ''Sao vậy? Cô không vui?''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, lập tức xua tay: ''Không phải không phải, không phải tôi không vui, chỉ là tôi... chỉ là anh giết ông ta nhanh như vậy, ba anh không có ý kiến sao?''
Hoắc Tư Tước cười lạnh: ''Ông ta có ý kiến gì? Người ta đã muốn giết cháu ông ta rồi mà ông ta còn để lão già đó sống nữa sao?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Lời này cũng có lí.
Nhưng Ôn Hủ Hủ luôn cảm thấy không thể tiếp nhận được chuyện này.
Không phải vì tên súc sinh kia không đáng chết, mà là vì người đàn ông này quá bình thản với việc giết người, vẻ mặt hắn không chút thay đổi, giống như mình chỉ vừa giết một con gà vịt gì đó thôi vậy.
Trong đầu Ôn Hủ Hủ đột nhiên lóe lên hai cảnh đẫm máu khi còn nhỏ mình đã từng thấy qua.
''Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngủ sớm đi.''
Lúc này tâm trạng Hoắc Tư Tước vẫn khá tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ không phản đối, hắn nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, cô cúi người định nhặt tờ giấy trên mặt đất, nhưng không ngờ lại tác động đến vết thương trên người, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, cô không nhịn được mà rên một tiếng.
''Sao vậy?''
Cô vừa phát ra âm thanh người đàn ông đã đi đến cầu thang lại quay đầu.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ vội vàng thay đổi, cô làm như không có chuyện gì: ''Không sao không sao, nhặt giấy mà thôi, anh về ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.''
Cô cũng không muốn để người đàn ông này thấy dáng vẻ bị thương của mình, dựa vào cái miệng ác độc của hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ quở trách cô, nói cô vô dụng.