Không, cậu không hiểu.
Càng không muốn hiểu.
Vì đã hiểu thì sẽ chỉ cảm thấy cái đầm này càng ngày càng sâu, càng nhìn càng không thấy chút hi vọng nào.
Ôn Cận quay về phòng, cho đến sáng hôm sau cậu cũng không ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ không thấy có gì lạ, cô cho rằng em họ hai ngày này đã quá mệt mỏi.
Kiều Thời Khiêm thấy thiếu niên không có ở đây thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, ngày hôm sau nghe nói cậu vẫn không ra khỏi phòng, anh ta muốn mời Ôn Hủ Hủ ra ngoài ăn sáng.
''Có lẽ Ôn Cận còn chưa dậy, chúng ta ăn xong mang về cho em ấy cũng được.''
''Vậy sao...''
Ôn Hủ Hủ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vui vẻ đồng ý.
Cuối cùng cả hai đã có bữa ăn đơn độc đầu tiên từ khi đến đây.
Đương nhiên hai chữ ''hẹn hò'' vẫn là người đàn ông kia tự mình nhận định.
''Bây giờ em đã thắng trận chiến đầu tiên vang dội, tiếp theo em có kế hoạch gì không? Mặc dù hôm qua Ôn Cận đã tìm được tay súng bắn tỉa dọa Lâm n chạy đi nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.''
''Ừm, em cũng thấy vậy.'' Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu ăn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.
Cô đúng là cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để giải quyết chuyện này.
Lâm n là thổ địa nơi này.
''Hay là chúng ta về Clear trước đi? Dù sao bây giờ em cũng đã một mình hợp tác thành công với Thương Khung Tinh Mật, anh tin một khi có tên tuổi thì sẽ có người tìm đến thôi.''
Kiều Thời Khiêm thấy cô đồng ý với nhận xét của mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, anh ta lập tức thận trọng đưa ra đề nghị.
Anh ta chắc chắn muốn cô về cùng mình.
Nơi này quá không an toàn.
Còn một điều quan trọng hơn nữa là anh ta càng muốn ở bên cạnh cô hàng ngày hơn.
Nhưng anh ta phải thất vọng rồi, cô gái ngồi đối diện vậy mà lại không đồng ý.
''Không được, quay về sao thuận tiện bằng thế này được? Chuyện của Lâm n em sẽ tính toán sau.''
Ôn Hủ Hủ nhíu mày nói xong rồi tiếp tục ăn sáng.
Kiều Thời Khiêm thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì.
Hai người đang ăn thì đột nhiên điện thoại Ôn Hủ Hủ vang lên, cô nhìn rồi cầm máy lên: ''Alo? Ai vậy?''
''Cô Nancy, hôm nay cô có việc sao? Sao cô không đi làm? Đã trễ một tiếng rồi.''