Hoắc Tư Tước quả thật đã tỉnh, đêm qua hắn ngủ rất ngon, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ngủ một giấc đến sáng.
Thành ra tâm tình của hắn cũng không tệ lắm.
"Thông báo đi, nửa tiếng nữa sẽ tổ chức cuộc họp công ty!"
Hắn tự nhìn mình trong gương, áo sơ mi màu xanh đậm, cổ áo thẳng tắp, quần dài màu đen bao quanh hai chân dài, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm thần thái ngút ngàn, liếc mắt nhìn lại, cả người đều lộ ra một vẻ bá đạo, kiêu ngạo và tao nhã.
“Vâng, tổng giám đốc!”
Trợ lý Tiểu Lâm lập tức mở điện thoại di động, thông báo chỉ thị quan trọng này trong nhóm wechat.
Vài phút sau, Hoắc Tư Tước đeo đồng hồ trên cổ tay, chuẩn bị ra ngoài.
"Tổng giám đốc... cô Ôn đang trên đường tới đây, ngài không đợi cô ấy một chút sao?”
“Lâm Tử Dương, có phải gần đây cậu rảnh rỗi quá phải không?”
Hắn sải bước đi xuống lầu, lạnh lùng quay lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Dương.
Lâm Tử Dương thấy hắn không vui, cũng không dám mở miệng nữa!
Quên đi, để cứu lấy mạng của mình vẫn là không nên xen vào việc của người khác. Anh ta cũng đã làm đến mức này rồi, có thể bắt lấy cơ hội này hay không phải dựa vào chính người phụ nữ ấy.
Lâm Tử Dương nhận mệnh đi theo sau lưng tổng giám đốc.
Nhưng ai cũng không ngờ, ngay thời điểm hai người muốn đi ra ngoài, một cái bóng người mảnh khảnh thình lình từ bên ngoài vọt tới trước mặt bọn họ, "Vù" một cái, còn thiếu chút nữa đụng vào người Hoắc Tư Tước!
Lâm Tử Dương: "......”
Mẹ ơi, Tu La tràng tới rồi, chạy nhanh lên!
Tiểu Lâm nhanh nhẹn ôm đầu bỏ chạy, mà thiếu chút nữa đụng vào người Ôn Hủ Hủ. Sau khi kịp phản ứng, anh ta nhìn qua người đàn ông giống như tòa tháp sắt trước mặt, hoảng sợ lùi về phía sau một bước.
“Chào...... Chào buổi sáng. Hoắc tổng, đi… đi làm hả.”
Cô giơ chân đưa tay vồ về phía trước, vừa chào vừa cười với hắn.
Hoắc Tư Tước sắc mặt tái nhợt, tâm tình thay đổi nhanh đến mức có thể nhìn thấy mặt hắn như đang đóng băng!
“Ai bảo cô lại tới đây? Ôn Hủ Hủ, lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ?”
“Không không không, Hoắc tổng, không phải lá gan của tôi lớn, mà là tôi muốn làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi. Anh nhìn anh xem, tối hôm qua sau khi tôi châm cứu cho anh, anh liền ngủ rất ngon. Nhưng mà, anh châm hai mũi này vẫn chưa được, anh phải điều trị bằng thuốc nữa, anh xem tôi đã lấy hết thuốc tới rồi.”
Ôn Hủ Hủ đem túi thuốc quơ quơ trước mặt người đàn ông này.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy hành động này của cô sắc mặt càng thêm khó coi!
“Không cần!”
“A? Tại sao không? Hoắc Tư Tước, anh hiện là bệnh nhân của tôi và tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi!"
Ôn Hủ Hủ căn bản là không cho hắn cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cầm lấy tay của hắn ở ngay cửa lớn bắt mạch cho hắn.
Trán Hoắc Tư Tước gân xanh giật giật, trong chốc lát, theo phản xạ có điều kiện hắn sẽ ném người phụ nữ này ra ngoài. Thế nhưng, khi hắn buông mắt xuống, phát hiện cô đã bình tĩnh trở lại, cặp mắt trong vắt như hồ nước kia, dưới ánh nắng ban mai lấp lánh kim quang, lộ ra vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe, làm hắn không thể nào nhúc nhích được.
Đó là biểu hiện chỉ có khi bác sĩ chẩn đoán cho bệnh nhân.