Cố Hạ nghe vậy sợ hãi vô cùng, cô ta thiếu chút nữa là quỳ xuống van xin tha mạng.
“Tư Tước, em... em không có. Em chỉ muốn Dận Dận ở lớp học hòa đồng với bạn học... Dù sao, Dận... Dận Dận có chút khác biệt."
“Cái gì khác biệt? Con trai tôi khỏe mạnh, tư chất bình thường. Khác biệt là khác biệt chỗ nào? Tôi từng hỏi Dận Dận vì sao không muốn đến nhà trẻ. Hóa ra cô đã đưa vào đầu con tôi những quan niệm lệch lạc này? Cô còn góp sức với lũ phụ huynh ngu ngốc kia để bắt nạt con trai tôi. Đó mà cô dám nói là tốt cho con trai tôi sao? Một tiểu thiếu gia thân phận cao quý, bị cô làm ra thành dạng này. Cô ngẫm lại đi.”
Ôn Hủ Hủ sau khi nghe Cô Hạ phân trần với Hoắc Tư Tước. Không đợi người đàn ông đó lên tiếng. Cô tức giận mắng cho cô ta một tràn.
Cố Hạ nhăn mặt tức giận.
Vừa định đưa tay lên tát Ôn Hủ Hủ. Thì người đàn ông đối diện đã lạnh lùng mở miệng: "Nhốt cô ta lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được thả cô ta ra!"
Hắn đem từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng mài ra.
Có thể thấy được, hắn giờ phút này lòng đầy sát ý.
Cơ thể Cố Hạ lập tức lắc lư, "Đông" một tiếng đổ sụp tại chỗ.
"Đừng Tư Tước, anh đừng nhốt em lại. Em biết sai rồi, Tư Tước..." Cô ta đau khổ cầu xin, cũng chỉ thiếu nước bò trước mặt người đàn ông này mà dập đầu.
Thế nhưng, Hoắc tư Tước ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ôm đứa nhỏ xoay người rời đi.
Ngay cả Ôn Hủ Hủ ở phía sau, nhìn thấy cảnh này cũng không nói nên lời.
Tên đàn ông chó này thật vô tâm. Đây không phải là người phụ nữ hắn yêu nhất sao? Nói nhốt là nhốt vây.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ trở nên phức tạp.
Vài giờ sau, Vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ lấy khăn lạnh đắp lên mặt mình.
“Xì......”
“Đau không?”
Hoắc Dận vẫn đứng ở cửa toilet, nghe thấy tiếng thở của mẹ, cậu lập tức ngẩng đầu lên lo lắng nhìn mẹ.
Mẹ là vì cậu mới bị thương, nnếu Mặc Bảo biết có giận không?
Đứa nhỏ nắm chặt Transformers lấy lại được ở trong ta. Vẻ mặt trở nên uể oải, vô cùng áy náy và tự trách.
“Không sao đâu Dận Dận. Con xem, dì không đau chút nào. Vừa rồi dì chạm vào nước lạnh bị giật mình thôi.”
Ôn Hủ Hủ nhận ra tâm trạng con trai không được tốt, vì thế cô vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu an ủi.
Hoắc Dận ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng của mẹ, cũng không biết nên nói gì. Sau khi do dự một hồi, cậu lại gần chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi vào mặt mẹ. Cậu chưa từng làm chuyện ấu trĩ này.
Ôn Hủ Hủ giật mình sửng sốt.
Con trai...... đang làm gì vậy?
Là thổi hơi cho cô sao? Giống như em gái của mình sao?