Cổ Dung đã lên tiếng, Trần Tâm mặc dù không thoải mái nhưng vẫn gật đầu.
Thêm một cái Độc Cô Bác, Diệp Phi Linh đương nhiên tính công bằng lớn hơn. Thân là sư phụ, chút chuyện này hắn bỏ qua được.
Nhưng là ... không có lần sau !
Độc Cô Bác âm dương quái khí, toàn thân là một màu kịch độc, cũng là nhân vật phiền phức.
Thất Bảo Lưu Ly Tông vốn dĩ không cần sợ kẻ này, nhưng hắn lại có một chân cùng học viện Sử Lai Khắc. Quan hệ ràng buộc có qua có lại, hơn nữa đồng dạng đều là Phong Hào Đấu La, Trần Tâm xác thực sẽ không nhấc tay.
Ba vị Phong Hào Đấu La đồng thời tham gia, giá trị của Diệp Phi Linh lần nữa tỏa ra ánh sáng đầy chói mắt. Rất hiếm có chuyện ba vị Phong Hào Đấu La đồng thời động thủ, lại càng khó có được nữ nhân có được sự ưu ái bậc này.
Đây là ngầm thừa nhận Diệp Phi Linh có năng lực.
Không nói tới thân phận nàng, hồn sư đỉnh cấp như Phong Hào Đấu La đều sẽ có mắt nhìn xa vạn vật. Thứ rác rưởi tất nhiên không thể tồn tại, cho nên Diệp Phi Linh một lần nữa lại có được sự ngưỡng mộ tứ phía.
Cũng vì thế mà áp lực vây quanh.
Bởi vì có được sự ưu ái cực cao, biểu hiện của Diệp Phi Linh liền không thể quá thấp.
- Như vậy là ba vị đều thương lượng xong rồi ? Võ Hồn Điện chúng ta lập tức chuẩn bị !
Tát Lạp Tư giáo chủ bộp bộp vỗ tay, đối với ánh mắt của ba vị Phong Hào Đấu La vờ như không nhìn thấy. Võ Hồn Điện chính là làm chủ quy tắc giới Hồn Sư, chỉ cần lão đúng lý, không ai có thể nói gì.
Nhận đồ đệ, về nguyên tắc cơ bản cũng giống như khảo thí gia nhập thế lực. Mấu chốt ở chỗ là sự ưng ý của sư phụ đối với đồ đệ.
Diệp Phi Linh cố nhiên được Kiếm Đấu La tán đồng, điều này khiến Tát Lạp Tư cũng hiểu được đôi chút.
Ngay cả Bỉ Bỉ Đông miện hạ còn tìm kiếm nàng, sao có thể thua kém được. Không rõ thực lực của nàng ra sao, nhưng về mặt cơ bản thì tiềm lực của nàng so với tân Thánh Nữ còn được đánh giá cao hơn một chút.
Bằng không ... vị kia cũng không thưởng thức nàng.
Tát Lạp Tư híp mắt nhìn, tận ba vị Phong Hào Đấu La bên cạnh, xem ra kế hoạch thiếu chủ nói có phần khó thực hiện một chút.
- Nếu Tát Lạp Tư giáo chủ đã có chuẩn bị, mời ngài nói !
Trữ Vinh Vinh nhanh chóng bắt được trọng điểm, thanh âm thanh thúy cất lên tiếng nói. Hôm nay có tận ba vị Phong Hào Đấu La tham dự, Cửu muội xem ra còn phải vượt qua một củ khoai mốc này nữa.
Tát Lạp Tư nhìn người xung quanh đang chăm chú theo dõi, khuôn mặt lập tức trở lên nghiêm túc. Bình thường mặt của lão vốn đã khô quắt, đột nhiên căng ra khiến cho gương mặt trở nên ba phần dị hợm, bảy phần khó ưa.
Diệp Phi Linh trịnh trọng thi lễ đối với ba vị tiền bối, thẳng lưng hướng tới Tát Lạp Tư chờ hiệu lệnh.
Chỉ thấy Bạch Kim giáo chủ khẽ lướt ánh mắt về sau một chút, lập tức có một người đứng lên nhận mệnh.
Người này, nói lạ cũng không lạ, nói quen thì cũng không đến mức quen. Diệp Phi Linh chớp mắt nhìn tới, bóng dáng trước mặt cũng không phải là chưa từng gặp.
- Dựa theo quy củ của Đấu La Đại Lục, '' Bái Sư '' đương nhiên là dùng lễ trọng đối đãi, chúng tôi là người ngoài, đối với ánh mắt chọn đồ đệ của Kiếm Đấu La không có dị nghị, chỉ là trong lòng muốn thử sức một chút đối với vị tân đồ đệ này của ngài !
Nữ nhân mái tóc nâu mềm, đôi mắt ánh lên tự tin dõng dạc nói.
Diệp Phi Linh nhìn tới Mạnh Y Nhiên, Mạnh gia vậy mà đầu quân vào Võ Hồn Điện, quả thực có chút khó lòng đoán được.
Cách xa năm năm, nàng ta cũng đã là Hồn Vương. Tuổi còn trẻ, lại có một gia tộc chống đỡ sau lưng, con đường của nàng thực sự là nước chảy mây trôi.
Nhưng so với nàng, Diệp Phi Linh cơ duyên lại lớn hơn.
Mạnh Y Nhiên dưới sự dẫn dắt của Mạnh Thục, cơ hồ so với thiếu niên đồng trang lứa mạnh hơn rất nhiều. Điều này đã dấy lên sự tự tin của nàng ta, cố nhiên cũng là niềm kiêu ngạo. Phóng mắt nhìn quanh khắp thiên hạ, cuối cùng nhận được lời mời của Bạch Kim Giáo Chủ tới đây.
Võ Hồn Điện là thánh địa của Hồn Sư, Tát Lạp Tư giáo chủ đã đảm bảo cho Mạnh Y Nhiên có một bước tiến vào đó. Bất quá đổi lại điều kiện này, chính là đem tiềm năng của Thất Bảo Lưu Ly Tông phá hủy.
Sở dĩ Tát Lạp Tư cất nhắc Mạnh Y Nhiên, chính là bởi vì nhìn tới tuổi tác nàng cùng Diệp Phi Linh không quá xa, có thể từng bước đem Diệp Phi Linh phá hủy.
Mạnh Y Nhiên đáy mắt lóe lên phức tạp, bất quá thoáng nhìn một chút cũng là thôi. Con người luôn luôn có nhiều hoài niệm, nhưng Hồn Sư muốn trở lên mạnh mẽ, nhất định phải gạt bỏ đi những điều không cần thiết.
Hiện tại gặp lại đứa trẻ năm đó, trong mắt Mạnh Y Nhiên chỉ còn lại sự đối địch.
- Thử sức ?
Độc Cô Bác nhếch môi, ánh mắt nhất thời có điểm trào phúng. Người khác không biết, Diệp Phi Linh hắn lại biết một hai. Nha đầu đó ranh ma quỷ quái, cùng cấp bậc - có khi chưa chắc đã phải là đối thủ của nàng.
- Ồ, ta ngược lại không biết từ khi nào nhận đồ đệ lại còn phải thử sức nữa đấy ?
Cổ Dung híp mắt cười. Võ Hồn Điện muốn bán cái thuốc mê gì, lại có thể đưa người dẫn dụ tới phá rối Thất Bảo Lưu Ly Tông nhận đồ đệ.
- Ha ha, chỉ là tăng thêm một chút trải nghiệm cho tân đồ đệ của quý tông mà thôi ! Chẳng lẽ yêu cầu nhỏ như vậy, Thất Bảo Lưu Ly Tông lại không thể đáp ứng lòng hiếu kỳ của các quan khách ?
Mạnh Thục nhìn tình huống, thấy cả ba cái Phong Hào Đấu La thần sắc có chút bất định. Cháu gái lão đã ra mặt, hắn cũng không thể quá yếu thế.
Bất quá chỉ là ba cái Phong Hào Đấu La mà thôi, nếu là nửa năm trước, Mạnh Thục tuyệt không có lá gan lắm miệng như thế này, bất quá hiện tại thời thế đã thay đổi.
Võ Hồn Điện đã sắp đưa lão tiến vào cảnh giới Phong Hào Đấu La !
Tới đó hắn cùng Hương Hương song kiếm hợp bích, cũng không cần phải sợ bọn họ.
- Ồ, yêu cầu này ngược lại cũng có chút không nhỏ nha, không biết là Long Công cảm thấy trải nghiệm như thế nào mới đáp ứng được lòng hiếu kỳ của các quan khách đây ?
Độc Cô Bác nhếch lông mày, cảm giác có chuyện thú vị sắp xảy ra. Cứ cho là Võ Hồn Điện âm mưu cái gì lớn, hắn cũng có thể nhấc tay đè bẹp xuống.
Cho nên ... Độc Cô Bác không ngại châm thêm chút dầu.
Diệp Phi Linh có cảm giác phiền phức tới gần, rũ mắt im lặng. Võ Hồn Điện một hai nhằm vào nàng, ngược lại chỉ là muốn đem Thất Bảo Lưu Ly Tông bêu xấu.
Dù sao có hai vị Phong Hào Đấu La còn tọa trấn, bọn họ sẽ không dám làm gì quá mức.
Trần Tâm cùng Cổ Dung đánh mắt nhìn nhau, chính là gật đầu một cái. Trữ Vinh Vinh nhận được chỉ thị, lập tức tươi cười ngọt ngào dẫn dắt.
- Long Công nay đã gợi ý, nếu vậy không bằng để Long Công ra đề đi, Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta nguyện ý phụng bồi !
Không sợ người tới quấy rầy, chỉ sợ người tới làm bọn họ chê cười.
- Trữ Tiểu Tông Chủ đã cất lời, lão hủ chỉ sợ bản thân không thể phân xử công minh như Tát Lạp Tư giáo chủ đây, vẫn là để Võ Hồn Điện phán xử cho đúng, không biết ba vị Phong Hào Đấu La có thể cùng chúng ta nhìn tới tân đồ đệ năng lực ra sao hay không ?
Mạnh Thục nói một hơi, chính là đem quả bóng đá lại cho Võ Hồn Điện. Cháu gái của lão đã tham gia trận tuyến, lão nếu dám mở miệng đòi yêu cầu chính là thiên vị.
Tát Lạp Tư hưởng thụ bốn chữ phân xử công minh, ngược lại cũng không muốn làm khó Mạnh Y Nhiên. Mạnh gia còn có chỗ trọng dụng, đương nhiên sẽ không để bọn họ chịu thiệt.
Kiếm Đấu La, Cốt Đấu La cùng Độc Đấu La không có phản ứng, hiển nhiên là ngầm đồng ý. Tát Lạp Tư phục thị Võ Hồn Điện nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng biết lấy lùi làm tiến, lại chừa cho Thất Bảo Lưu Ly Tông chút mặt mũi, điềm nhiên nói :
- Ba vị Phong Hào Đấu La đã có nhã hứng tham gia, như vậy không bằng chúng ta mở cuộc tỷ thí nho nhỏ so đấu hồn lực đi ! Ai có khả năng đối chiến Diệp Phi Linh liền có thể bước lên tham gia, đương nhiên phần thưởng cũng sẽ không nhỏ ! Võ Hồn Điện chúng ta cái gì cũng không thiếu, đối với người tài luôn luôn trọng thưởng, trước mắt liền đặt thưởng một vật này đi !
Theo sau lời của Tát Lạp Tư, lập tức có một tên thị vệ nâng một tráp khăn đỏ lên. Chỉ thấy lão già đó nhấc khăn, vật quý trước mắt liền hiện rõ.
Đấy là một loại quả, nhìn thì giống như trái táo, vậy nhưng lại tản ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ. Không chỉ thế, còn có một mùi hương ngọt nhẹ tản ra, khiến người ta thần thanh khí sảng cùng mê luyến không rời.
Đồ tốt !
Diệp Phi Linh cùng Độc Cô Bác hai mắt đồng nhất sáng lên. Thứ quả này cho dù bọn họ không biết tên, nhưng là nếu có thể đem hạt quả gieo trồng, tất nhiên trăm lợi không hại.
Tát Lạp Tư nhìn thấy cá đã mắc câu, thoáng chốc phân trần một chút. Thứ quả này là vật trong cấm địa Võ Hồn Điện, hàng năm chỉ có sản lượng vài trăm trái, công dụng chính là đề thăng cảm ngộ về Kiếm, đương nhiên là đánh đổi này có giá trị.
Dù sao vẫn là vật của Đại trưởng lão nuôi dưỡng, lần này hắn cầm đi, nhất định phải khiến nhân tâm lung lay. Thất Bảo Lưu Ly Tông là cái thứ gì cũng dám đối Võ Hồn Điện ngang hàng ?
Một trong tam đại tông phái đứng đầu Đại Lục ?
Quả thực là trò cười, nếu không phải bởi vì Đại trưởng lão không nhúng tay vào thế sự, sao đến lượt Thất Bảo Lưu Ly Tông vươn tay phát triển.
Nay lão liền đem Diệp Phi Linh vùi nát, xem thử còn kẻ nào dám tiến vào Thất Bảo Lưu Ly Tông nguyện chết ?
Bất quá, đây đều là lời ở trong lòng lão. Ngoài mặt, Tát Lạp Tư ung dung giải thích công dụng về trái cây này, dáng vẻ vô cùng thiện chí đặt trọng lễ.
Nếu Diệp Phi Linh chiếm được, đó là chứng thực giá trị xác đáng của nàng, nhưng Thất Bảo Lưu Ly Tông không có được, chính là vô năng không thể phản kháng được bị người khác xâu xé mà thôi...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK