Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

'' Nằm mơ ! ''

Bích Lân Xà nhỏm đầu dậy, trợn mắt hướng về phía Kim Sí Điểu Vương gào thét.

'' Hừ, một đầu rắn nhỏ, xem hôm nay ta ăn ngươi ! ''

Kim Sí Điểu không để trong lòng, hừ lạnh một tiếng. Đôi cánh hoàng kim phía sau lưng hắn giang rộng, đầu thú quắc mắt phóng tới.

Hụ ...

Bích Lân Xà bị uy áp phóng tới, cả người thoáng chốc đổ rạp xuống. Không nói thực lực của nó không sánh bằng Kim Sí Điểu Vương, mà toàn thân nó vẫn còn vết thương cũ, cũng chính là đấu không lại.

'' Rắn xanh, đừng cố chống cự nữa ... ta .. ta đi theo nó là được mà ! ''

Hải Đường nhìn tình thế, liền biết hôm nay không xong rồi. Thực lực của Bích Lân Xà so với Kim Sí Điểu Vương chính là thua kém quá nhiều, hiện tại nàng theo Kim Sí Điểu Vương rời đi, may ra có thể giữ lại cho Bích Lân Xà một mạng.

'' Câm miệng ! ''

Bích Lân Xà rống lên. Nó là hồn thú có tôn nghiêm, nó đã thề sẽ bảo vệ nàng đến khi chết thì nó nhất định sẽ làm được.

Mặc dù ... lúc đầu nó chưa bao giờ nghĩ như thế, nhưng bây giờ ... nó lại muốn như thế !

'' Ta không muốn ngươi chết ! ''

Hải Đường bật khóc. Tất cả những người bên cạnh nàng đều sẽ chết, nếu ngay cả Bích Lân Xà cũng chết, nàng ... thật sự sẽ phát điên.

Kim Sí Điểu Vương cùng Bích Lân Xà triền giao vài lần, cũng nhanh chóng đem Bích Lân Xà dẫm xuống dưới chân. Từng móng vuốt sắc nhọn quắp lấy đuôi rắn, mất chút thời gian liền quặp đứt đuôi Bích Lân Xà.

Hải Đường hoảng sợ. Trước mắt nàng, đoạn đuôi rắn rơi xuống mặt đất đứt lìa, từ thân thể Bích Lân Xà máu liên tiếp phun ra.

Bích Lân Xà rống lên một tiếng, điên cuồng cắn răng chống đỡ. Chỉ là đứt đuôi mà thôi, nó đâu phải chưa từng đứt đuôi.

'' Rắn xanh, rắn xanh, ta xin lỗi, tất cả là tại ta, tại ta ! ''

Hải Đường hô lên, trong ánh mắt đau đớn của Bích Lân Xà, nàng đồng dạng cũng đau thay nó. Không được, cứ thế này nó sẽ chết mất.

'' Đừng rời khỏi ta ! ''

Nhìn bước chân Hải Đường dần tiến về phía Kim Sí Điểu Vương, Bích Lân Xà đã hiểu rõ ý định.

Cành cây ngu xuẩn, là cành cây ngu xuẩn !

Nàng rơi vào trong tay Kim Sí Điểu Vương thì có khác gì tìm chết đâu ?

Bước chân Hải Đường chậm rãi tiến đến phía trước.

'' Buông-rắn xanh-ra ! ''

Thanh âm Hải Đường lạnh lẽo gằn lên từng tiếng một. Thời điểm nàng còn là cổ thụ, Kim Sí Điểu Vương cũng từ tá túc trên đỉnh đầu nàng, giờ muốn trèo lên đầu lên cổ nàng ?

'' Hải Đường, thức ăn đưa đến miệng, buông tha thì rất lãng phí ! ''

Kim Sí Điểu cợt nhả nói. Hắn vốn không định buông tha Bích Lân Xà, mà càng thích thú dày vò con rắn láo xược này hơn.

'' Thả nó đi, ta đi theo ngươi ! ''

Hải Đường ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Kim Sí Điểu Vương. Nàng giờ là nhân loại, so với thân hồn thú đã không còn có thể duy trì bất tử chi thân, nếu như chết đi chắc chắn là chết hẳn.

'' Nhưng ta lại muốn nó chết. Hải Đường, đáng ra ngươi nên ở bên cạnh ta từ rất lâu rồi, nếu không phải tại con rắn ngu xuẩn này làm hỏng chuyện, Bản Vương hôm nay liền bóp chết nó ! ''

Kim Sí Điểu kiêu ngạo đáp. Hắn đường đường là Vương giả loài chim, thịt rắn là đồ đại bổ, không ăn thì rất phí.

'' Ngươi cứ nhất định phải giết hại từng người bên cạnh ta hay sao ? ''

Hải Đường nhìn lên trên, ẩn sâu trong ánh mắt toát ra không cam lòng, có phẫn hận, có cả bi thương nhìn về phía hắn.

'' Đúng ! ''

Kim Sí Điểu Vương xác nhận. Hắn muốn độc chiếm Hải Đường, càng nhiều hơn là muốn giữ Hải Đường cho riêng mình sử dụng.

'' Bích Lân ... tốt hơn ngươi ! ''

Hải Đường ngẩng mặt lên trời, ha ha cười mấy tiếng. Trong giây lát nàng ngâm nga lên một điệu hát không tên, nước mắt không ngừng rơi xuống.

'' Ta dùng sinh mạng này thề độc, xin dùng tất cả những gì có thể hiến tế cho những người đã bảo vệ ta ! ''

'' Điên rồ ! ''

Kim Sí Điểu Vương vỗ cánh, buông tha Bích Lân Xà mà toan cắp lấy Hải Đường.

Nhưng lúc này cả người nàng phát ra luồng ánh sáng tím hồng chói mắt, trong giây lát biến thành từng cánh hoa tím tung bay. Cánh hoa tím uốn lượn theo làn gió quấn lấy Bích Lân Xà, thẩm thấu vào thân thể Bích Lân Xà tuyệt kỹ trị liệu độc nhất của Hải Đường.

'' Dùng sinh mạng của ta trao trả cho Bích Lân Xà ! Rắn xanh, thay ta thăm thú thế giới con người một lần. Ngươi nhất định phải sống thật tốt ! ''

Trì hoãn lâu như vậy, Hải Đường đã không còn cơ hội, nếu như cứ nhất thiết phải dồn đến bước đường cùng ...

Vậy thì dùng sinh mạng này đánh đổi đi !

'' Không ! Hải Đường ! ''

Bích Lân Xà nằm lăn dưới đất nghe tới liền sực tỉnh sợ hãi, quằn quại rống lên. Tại sao lại chọn hiến tế ? Tại sao ?

Nhưng nó cũng không kịp nghĩ, trong đau thương hóa thành phẫn hận, tất cả là tại Kim Sí Điểu Vương !

Tức giận hóa thành sức mạnh, cộng thêm Hải Đường dùng toàn thân thể hiến tế năng lực, Bích Lân Xà hai mắt đã mù lập tức tràn đầy sinh cơ, vết thương toàn thân cũng nháy mắt khép lại, ngay cả đoạn đuôi đứt lìa cũng khôi phục giống như ban đầu.

'' Ta giết ngươi ! Rống ..! ''

Bích Lân Xà há to cái mồm như chậu máu, một đạo Bích Lân quang phóng thẳng về phía Kim Sí Điểu Vương.

Kim Sí Điểu Vương còn đang thất thần bởi lời nói của Hải Đường, tránh không kịp, lập tức liền bị Bích Lân quang phóng tới ăn mòn lông tóc.

Mùi thịt cháy khét lẹt trong không khí, ngay cả thực vật xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Kim Sí Điểu Vương mang theo uy áp đè xuống, nhưng là lúc này Bích Lân Xà mở ra con mắt thứ ba giữa trán. Đỉnh đầu nó cũng cũng nhú ra hai sừng nhọn. Hấp thụ năng lực Hải Đường, toàn thân nó giờ đã có đủ năng lượng tiến cấp.

Nó tấn giai thành Bích Lân Xà Hoàng.

'' Chết cho ta ! ''

Bích Lân Xà điên cuồng quất tới, một xà một điểu đấu nhau loạn trời đất.

Sau cùng, Bích Lân Xà dựa vào thuộc tính bẩm sinh của Hải Đường mà chiến thắng. Kim Sí Điểu Vương bị nó vặt mất đôi cánh, bỏ chạy trốn vào rừng sâu.

Bích Lân Xà giương mắt nhìn lên trời, nó không bảo vệ được nàng, cho dù đánh chạy kẻ thù, tại sao nó vẫn còn sống ?

*******

Diệp Phi Linh theo chỉ dẫn của Ong Chúa chạy trốn, đến cuối tìm được đến một nơi.

'' Nhân loại, đến nơi rồi ! ''

Ong Chúa chớp lên đôi mắt tím, vui mừng chỉ về phía trước.

Diệp Phi Linh hướng về phía trước, chỉ thấy một làn sương mù dày đặc bao phủ, xung quanh hoàn toàn không có bóng dáng bất kỳ hồn thú nào, ngoại trừ Ong Chúa bên cạnh nàng.

Ngay cả Ong thợ cùng Ong lính cũng đều không xuất hiện.

'' Ngươi là hậu duệ của Hải Đường nhất mạch ? ''

Diệp Phi Linh ngẩn người, Hải Đường ? Là muốn nói Cửu Tâm Hải Đường sao ?

'' Có lẽ thế ! ''

Nghe giọng điệu Diệp Phi Linh không chắc chắn, Ong Chúa cũng không nghi ngờ. Hồn thú so với nhân loại rõ ràng hơn, khí tức của nàng chắc chắn là Hải Đường, không lẫn vào đâu được.

'' Ở trong đó an toàn, nhưng là ngươi sẽ phải gặp rất nhiều đại năng khác, mong rằng ngươi tiến cấp thành công ! ''

Ngọc Tử Phong Ong Chúa dặn dò như vậy, sau đó lập tức tiến vào sương mù.

Diệp Phi Linh kinh ngạc. Ong Chúa lời này có ý gì ?

Nhưng là Diệp Phi Linh cũng không biết chờ đợi phía sau nàng sẽ là cái gì. So với tuyệt vọng chờ ở phía sau, nàng muốn tiến về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước.

Phía sau làn sương mù trắng xóa, Diệp Phi Linh dần cảm nhận được ánh sáng ấm áp, một bầu không khí trong lành mát mẻ bao phủ khoảng không này, còn mang theo chút hơi lạnh sớm mai.

Không để ý, thì ra chạy cũng đã một ngày. Đi thêm một đoạn, Diệp Phi Linh lập tức phát hiện ra một vùng đất rộng lớn.

Nàng cảm nhận, nơi này không khí có điểm nặng. Xung quanh cây cối um tùm, lẫn trong thực vật liền toát ra một cảm giác cực kỳ quái dị.

Giống như ... ở nơi này, thực vật có sức sống nhiều hơn.

Diệp Phi Linh không cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng tìm chỗ ổn định ngồi xuống tiến vào trạng thái tu luyện.

Nàng cảm giác được, nếu mình ở nơi này cố gắng tu luyện, không bao lâu liền có thể tiến cấp. Không khí nơi này rất tốt, mường tượng thì giống như là linh khí.

'' Ngươi là người mới tới à ? ''

Thanh âm không rõ từ đâu vọng đến, dọa Diệp Phi Linh nhảy dựng lên. Lời nói này không có ác ý, chỉ thuần là một câu hỏi, nhưng mà Diệp Phi Linh vừa mới chạy trốn một hồi, đáy lòng còn có chút e ngại.

Nàng tưởng nơi này không có người, nhưng nếu có, vậy trước thăm dò một chút :

'' Là ai đang nói vậy ? ''

Thanh âm kia không đáp lại, Diệp Phi Linh trầm mặc tiến vào nhập định. Thoáng chốc không khí xung quanh đều bị hút vào thân thể, qua mấy cái canh giờ liền đột phá.

Bốn mươi chín cấp.

Cả người nàng toát ra cảm giác sảng khoái không nói lên lời, thời gian qua quá nhiều việc bận rộn, cho dù tu luyện cũng là vội vàng cố gắng, chưa thực sự chú tâm.

Bất quá khi Diệp Phi Linh mở mắt ra, trước mặt nàng là một đống lớn ... bán nhân.

'' Thật kỳ lạ, rõ ràng không phải hồn thú, nhưng lại có khí tức hồn thú nồng đậm đến vậy ! ''

Một cái Nhân Mã hướng Diệp Phi Linh nhận xét. Bên cạnh nó là một đầu Lộc Nhân, nửa trên là người, dưới là hươu cũng gật đầu đồng tình.

'' Hoặc là giống như mấy cái kia ? ''

Một đầu Chu Nhân nói. Nàng ta nửa trên là người, bên dưới bụng đổ xuống là thân nhện, cả người mang theo màu trắng thuần, nụ cười cũng không có chút man rợ nào.

Mấy cái bán nhân gật đầu, rất có thể là như vậy, thân hình nhân loại nhưng là kết quả của hồn thú cùng nhân loại sinh ra.

Diệp Phi Linh chớp mắt, từ mấy lời nói âm thầm suy đoán. Không phải đám người này cũng giống như Tiểu Vũ, cho rằng nàng là hồn thú ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK