Có Tình Minh tại, Diệp Phi Linh yên tâm làm việc của mình. Trước mắt kích nở Huyết Liên, về sau phải nhờ cậy hắn trợ giúp.
- Ngươi tìm được rồi ?
Sát Lục Chi Vương nhìn tới Diệp Phi Linh thân ảnh, thanh âm mang theo lạnh lẽo tản ra.
- Vâng ! Chỉ là còn chờ thêm vài ngày nữa mới hoàn thiện được !
Diệp Phi Linh cúi đầu, Sát Lục Chi Vương muốn nàng hoàn lại bồn máu, còn chút thời gian này, xem ra đêm nay không tắm máu không được.
Sát Lục Chi Vương không nói gì, nhưng từ dưới chân Diệp Phi Linh bỗng nhiên hiện lên hai đạo xiềng xích. Khung cảnh đột nhiên biến đổi, bên dưới chân Diệp Phi Linh chính là hành lang, mà cạnh hành lang lúc này không phải là khuôn viên tòa nhà, dưới hành lang chính là Huyết Trì đỏ thẫm kia.
Diệp Phi Linh nhìn tới chân chính Huyết Trì, trong lòng xác thực rung động. Giống như đại hải vô tận, Huyết Hải này cũng là xa xa mơ hồ không nhìn rõ điểm cuối.
Nàng muốn thử nhảy xuống một chút, lại thấy chính mình không nhảy được. Hai đạo xiềng xích tự động giữ chân nàng lại, khiến Diệp Phi Linh thoáng sửng sốt.
Xiềng xích này màu đen tuyền, chất liệu không rõ, chính là khiến Diệp Phi Linh cảm thấy hơi khó thở một chút, ngoài ra cũng không nặng. Dưới chân bước tới là tiếng đinh đinh đang đang, cũng không đến nỗi khó chịu.
Diệp Phi Linh duỗi chân bước một cái, dây xích là tự động kéo dài ra, cũng đi theo nàng cắm xuống mặt đất. Nàng cười khổ một tiếng, coi như đã minh bạch ý tứ của Sát Lục Chi Vương.
Trước khi giải quyết xong kịch độc trong Huyết Trì, sợ rằng chính mình không thể rời khỏi nơi này.
Giáng Châu ở cách xa Diệp Phi Linh, thoáng thấy bóng đen xuất hiện rồi vụt biến mất, nàng còn tưởng chính mình hoa mắt. Bóng đen ấy từ từ tiến lại gần nàng, lộ ra một dáng người khổng lồ.
Nàng gặp qua không ít người có hình thể to lớn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người cao lớn đến vậy. So với Tần Minh phụ thể võ hồn còn lớn hơn, đây là người hay tồn tại kinh khủng bậc nào kia chứ ?
- Ngươi là trị liệu hệ ?
Bóng người đó phát ra thanh âm.
Giáng Châu run rẩy gật đầu. Giọng nói này rất lạnh, khiến nội tâm của nàng càng sợ hơn.
Đối với một cái nữ tử trị liệu hệ, Đường Thần tự nhiên không có hứng thú, bất quá ông ta cũng nhìn ra được tình trạng của Diệp Phi Linh không ổn. Ngón tay chỉ xuống một chút, trên tay Giáng Châu liền hiện lên ba vạch màu đen.
- Có thể sử dụng hồn kỹ, hiện tại ngươi tới giúp nữ hài kia hồi phục !
Giáng Châu sắc mặt xanh mét, run rẩy vừa đi vừa nhìn tới Diệp Phi Linh.
Chỉ thấy nàng đạm nhiên cười.
- Giáng Châu, tỷ sợ sao ?
Giáng Châu có chút hốt hoảng.
Giống như năm đó ở tại học viện , Diệp Phi Linh vĩnh viễn mặc kệ hết thảy, hiên ngang làm một cái phụ trợ hệ không sợ trời đất.
- Sợ, nhưng so với sợ, ta sợ mình chết trước !
Có thể cho phép mình dùng hồn kỹ, hẳn là không muốn giết mình. Bất quá bóng đen kia vĩnh viễn ám ảnh nàng, Giáng Châu sợ nhất chính là những thứ có hình thể khủng bố cùng khí tức hung ác tựa như vậy.
- Tốt, vậy trước ăn qua một chút, sau đó chúng ta làm việc !
Diệp Phi Linh tùy ý bỏ đồ từ trong trữ vật hồn đạo khí ra, thản nhiên châm lửa đốt bếp nấu canh.
Người khác không hiểu hành động lúc này của Diệp Phi Linh có ý nghĩa gì, bất quá Giáng Châu hiểu rõ.
Diệp Phi Linh nấu canh bổ huyết, lần này muốn cho bông hoa kia nở, chắc chắn sẽ gần như mất mạng. Ăn trước một ít, tối thiểu chết cũng đã no bụng.
- Ngươi muốn ăn cái gì, tự thả đồ vào đó, cùng nhau ăn nhiều một chút !
Diệp Phi Linh bày ra cơ man nào là nguyên liệu. Hầu hết đều là thịt, còn có một ít thịt hồn thú. Chậm rãi ninh thêm cả một con gà, nàng lúc này mới dám bỏ thêm mấy phần dược bổ huyết.
Dược liệu tốt nhưng không tốt ăn. Nàng tình nguyện ăn thêm mấy bát canh gà, cũng không nguyện ý uống một chén thuốc đắng đau lưỡi.
Ở bên trong Sát Lục Chi Đô, hai cái nữ nhân tận tình ăn uống.
Ở bên ngoài Sát Lục Chi Đô, hai cái nam nhân đánh nhau đến thiên hôn địa ám.
Tình Minh dựa vào việc hắn là '' Player '' , đương nhiên không để Độc Cô Bác vào mắt, ba phen bốn bận khiến Độc Cô Bác trúng chiêu, nhìn máu tươi chảy ròng ròng trên mặt đất mà thích thú.
Độc Cô Bác cũng không vừa, bản thân vốn là Phong Hào Đấu La, thủ đoạn tự nhiên là nhiều hơn người khác một ít. Mặc dù bản thân máu tươi thấm đẫm, chính ra lại không phải vết thương trí mạng.
Tình Minh bởi vì khinh địch, cuối cùng bị Độc Cô Bác dẫn dụ, trúng một chiêu trí mạng. Kịch độc không ngừng thẩm thấu vào thân thể hắn, hơn nữa còn mang theo trạng thái ăn mòn, so với Nhân Diện Ma Chu nọc độc là một đẳng cấp hoàn toàn khác.
- Khá lắm, trúng Bích Lân Xà độc của ta còn không chết, ngươi quả là có tư cách đứng cạnh nàng !
Độc Cô Bác lầm bầm mấy tiếng, thanh âm chỉ vừa đủ chính mình hắn nghe thấy, không rõ là trào phúng hay tán thưởng đối phương.
Tình Minh bị kịch độc xâm nhập, mặc dù đối với hắn chỉ là một cái trạng thái xấu chưa thể giải trừ, bất quá vẫn khiến hắn có chút bất ngờ.
Chính mình lựa chọn lấy võ hồn tốt nhất trong số hồn thú hoang dại, luận về lực công kích hay tốc độ, thậm chí là nọc độc cũng có, kết quả cuối cùng lại thành như vậy.
Kịch độc này không ngừng áp chế nọc độc của hắn, hơn nữa còn muốn sản sinh ra cái trạng thái quỷ quái khác.
Tình Minh lúc này mới buông tha ý niệm kích sát Phong Hào Đấu La, trong nháy mắt gia tốc, biến mất trước mặt Độc Cô Bác.
- Hừ !
Độc Cô Bác không vì dọa lui Tình Minh mà vui mừng hay thoải mái. Một đầu hồn thú mới hơn sáu mươi cấp đã khiến hắn chật vật đến cỡ này, thực sự là mất mặt.
Hơn nữa khiến hắn khó chịu nhất chính là tay không đi đến, tay không trở về. Diệp Phi Linh lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn, khiến hắn cảm thấy chính mình có điểm nhu nhược mềm lòng.
Hít sâu vào một hơi, Độc Cô Bác nhìn theo phương hướng cổng thành Sát Lục Chi Đô, ngoan độc nhả ra mấy chữ.
- Ngươi về sau nhất định hối hận !
******
Diệp Phi Linh giải quyết xong đám dược liệu, bắt đầu vận công thiêu đốt dược lực.
Mất bốn canh giờ, nàng mới hấp thụ sạch sẽ dược lực, tiếp đó chỉ cảm thấy cả người nóng lên.
Hồi huyết dược liệu có khả năng tráng dương, bất quá đối với nữ hài tử chưa phát dục như Diệp Phi Linh mà nói, chính là đốc nàng toàn thân phát nhiệt, dễ dàng chảy máu cam.
Nàng nhẹ điểm lên mấy cái huyệt đạo, trước mắt áp chế máu huyết xông lên.
Diệp Phi Linh sờ sờ mũi, cố nén cảm giác tanh ngòm trong cuống họng, lặng yên ngồi cạnh chậu Huyết Liên còn ba cánh trắng kia, lần nữa cầm dao rạch cổ tay. Máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống thấm đẫm cánh hoa, sau đó lặng yên thẩm thấu vào lớp bùn dưới đóa sen.
Huyết Liên nhanh chóng hút lấy máu huyết, cánh hoa dần dần nhuộm đỏ.
Mất chừng nửa tiếng đồng hồ, Diệp Phi Linh cả người kiệt quệ, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm dần. Huyết Liên chỉ còn nửa cánh nữa thành hình.
Mẹ nó, vẫn là chê quá ít máu sao ?
Diệp Phi Linh nhủ thầm, vuốt vuốt ngực. Vừa rồi áp chế để máu huyết xông lên, hiện tại liền giải khai phong bế, nhất thời không nhịn được, ho liền mấy ngụm máu tươi.
Giáng Châu nhìn tới đóa sen kia, trong lòng thầm kinh dị. Phải biết rằng lúc nàng còn ở tại địa phương kia, Diệp học muội mỗi ngày đều nuôi dưỡng nó mấy canh giờ, cộng lại cũng tính thành mấy chục ngày thời gian vẫn không đủ khiến đóa hoa này nở rộ.
- Vẫn chưa nở, sao lại ...
Diệp Phi Linh nhủ thầm, cố nhiên dùng cả bản mệnh huyết tinh cũng không đủ dưỡng lên một đóa Huyết Liên.
Như vậy thì năm đó Cầm Các đã giết đi bao nhiêu thiếu nữ kia chứ ? Rõ ràng nói một thiếu nữ một đóa Huyết Liên, vì sao ..
Chẳng lẽ ... vì chính mình quá bé nhỏ sao ?
Diệp Phi Linh hoa mắt, thân thể này sao lại nhỏ như vậy chứ, ngoại trừ có cao hơn một chút, nàng vẫn là nhỏ bé đến vậy.
Nhẹ chạm ngón tay lên đầu cánh hoa, Diệp Phi Linh thật có chút tức giận, trong phút chốc chỉ muốn đem cánh hoa chưa biến màu này xé nát.
Chính là lúc này, đóa hoa này liền xòe cánh, hướng nhụy hoa về cổ tay nàng.
Diệp Phi Linh đang mất máu không kịp chú ý, tức khắc bị nhụy hoa đem máu tươi hút lấy. Nàng chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh một trận, máu tươi rất nhanh bị rút đi, cả người thoáng chốc sắc mặt liền trắng bệch.
Ma quỷ !
Diệp Phi Linh trong lòng thầm mắng, nghĩ muốn đem tay rút trở về. Nhưng Huyết Liên lại không chịu nhả ra, một cỗ hấp lực phóng tới kéo tay nàng đến chỗ nhụy hoa, đem máu huyết lem bên vết cắt đều hút đi sạch sẽ.
Giáng Châu thấy tình thế nguy cấp, lập tức triển khai võ hồn đem hồn kỹ phóng tới. Diệp Phi Linh được hồn lực ấm áp bao bọc, thoáng chốc liền hồi phục vết thương.
Bất quá lúc này chuyện kì dị lại tiếp tục.
Đóa Huyết Liên kia lúc này thò ra một đoạn gai, ngang nhiên cắt đứt cổ tay Diệp Phi Linh, lại hút lấy máu nàng thêm một lần nữa. Từ sau lưng nó có một vòng hắc khí nổi lên, sát khí đậm lên mãnh liệt, lại phóng ra một đoạn roi đánh tới.
- Giáng Châu, cẩn thận ! - Diệp Phi Linh hô lên một tiếng.
Giáng Châu nhận ra tình huống khác biệt, lập tức chạy ra xa chừng bảy thước.
Huyết Liên phóng đoạn roi không đủ dài, bất quá lúc này nó đã hút no máu, toàn bộ cánh hoa hiện lên màu đỏ chói rực rỡ.
Diệp Phi Linh thâm tâm liền run rẩy. Nàng làm sai phương thức dưỡng Huyết Liên chỗ nào, vì sao cái bông bụp quỷ quái này giống như có trí linh ? Liên tục cắn nuốt máu huyết nàng, rõ ràng đã nở rồi vẫn còn không buông tha ?
Mà nàng lúc này đã không còn sức lực ngăn cản. Cả người tựa như mất hết đi năng lực phản kháng, thoáng chốc liền ngã quỵ xuống.
Tình Minh vừa mới trở về, nhìn thấy một màn này lập tức ra tay. Hắn đem khí tức hồn thú áp chế phóng ra, Huyết Liên lập tức co rúm lại thành một bông sen bình thường.
- Đá .. đá nó xuống hồ !
Diệp Phi Linh chỉ kịp nói mấy lời như thế, kế tiếp hoàn toàn mất đi ý thức.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK