- Ta từng hỏi cha con một lần có cách nào trị cho Thủy Vân Vũ hay không, nhưng cha con cũng lắc đầu. Nghe nói đây là chứng bệnh huyết mạch di truyền, hắn có thể cứu sống được nàng một lần, nhưng lại không thể có lần hai !
Diệp Phi Linh nhìn viện trưởng đau xót, bỗng nhiên thấy chạnh lòng. Vị sư phụ mê tiền này bao năm không lộ vẻ đau lòng bao giờ, thuần túy chỉ là mất tiền mới thấy cái bộ dạng này.
- Ta có thể xem thử sao ?
Diệp Phi Linh ngẫu nhiên hiếu kỳ nói. Thủy Vân Vũ có chuyện, nàng tự nhiên sẽ cảm thấy chú ý. Cái này không bao gồm chuyện nàng nhìn sư phụ đau lòng, mà bởi vì đối với chuyện Thủy Vân Vũ sinh bệnh nên tò mò.
- Tạm thời ... ngươi đừng tới !
Phất Lan Đức lắc đầu. Hiện tại Thủy Vân Vũ phát bệnh, cả căn nhà liền bị Băng hóa lạnh đến rét run.
- Sư mẫu, chúng ta tới thăm Thủy sư mẫu đi !
Diệp Phi Linh lén lút hướng ánh mắt đến Liễu Nhị Long cầu xin. Nàng thực sự rất tò mò chuyện có thể khiến cho Phất Lan Đức đau khổ, đương nhiên không thiếu được tâm tình bát quái.
- Vậy ta cũng đi !
Đại Sư nghĩ tới cuốn y thư kia, trong lòng muốn xem lại một lần. Diệp Phi Linh tạm thời đừng quá buồn phiền mới tốt, bởi vì Diệp Tát Khắc sau ngày hôm nay sẽ có tin tức.
- Này, mấy người các ngươi chờ ta với !
Phất Lan Đức thu dọn đồ đạc, lại chạy theo ba người vừa đi. Nhìn Đại Sư cùng Liễu Nhị Long kéo đồ đệ bước phía trước, hắn cảm thấy quỷ hoa mắt, giống như ảo giác một nhà ba người ngập tràn hạnh phúc.
******
Thủy Vân Vũ mờ mịt ngồi trên ghế, năm đầu ngón tay không ngừng lạnh cóng, nhiệt độ trong phòng đã trực tiếp âm xuống mười mấy độ, mỗi ngày dựa vào ánh sáng mặt trời lấy làm nhiệt dẫn, ít nhất cũng không chết ngay được, chỉ là thống khổ vô tận mà thôi.
- A Vân !
Phất Lan Đức đi nhanh nhất, lại hướng tới bên trong phòng gọi. Hắn dù gì cũng là hồn thánh, ít nhất có hồn lực hộ thể mới không bị đông cứng thân thể.
- Sao ... chàng trở về rồi đấy à ? Hôm nay công việc không bận đến khuya nữa ư ?
Thủy Vân Vũ nghiêng đầu, đối với Phất Lan Đức thanh âm nhàn nhạt đáp.
- Khụ, chúng ta có khách, nàng còn khỏe không, chúng ta nói chuyện một chút !
Phất Lan Đức gãi đầu, cũng không biết nói sao cho phải. Nếu nói để Diệp Phi Linh đến xem bệnh, nàng ấy sẽ phát giận mặt lạnh cùng hắn mấy ngày liền.
Cũng tại cái tên Phá Tộc Tộc trưởng chết toi kia, nói nhẹ nhàng tí thì chết à !? Cho dù cự tuyệt chữa trị cũng không cần làm cái thái độ tuyệt vọng như vậy, tâm tình lão bà hắn lại muốn buông xuôi.
- Đương nhiên là được !
Thủy Vân Vũ vốn đang buồn chán, ngược lại có người tới thăm liền vui vẻ hẳn lên. Nàng miễn cưỡng thu hồi hàn khí, khiến cả căn phòng đang lạnh lẽo thoáng chốc chỉ còn cảm giác mát mẻ.
Diệp Phi Linh cùng sư phụ sư mẫu tới thăm, thuần túy là vì nghe tiếng gió. Mặc kệ Thủy sư mẫu có mệnh hệ gì, nàng cũng sẽ tìm cách giải quyết.
Thủy Vân Vũ nhìn người đi tới, hóa ra là hai vợ chồng Liễu Nhị Long. Bên cạnh còn có một cái nữ hài, là đồ đệ đắc ý của Đại Sư đi ?
- Ra là mọi người tới chơi, ta không được khỏe, cho nên có phần chậm trễ !
Thủy Vân Vũ nhàn nhạt nói, nhưng trên sắc mặt lại khá hơn rất nhiều, ít nhất cũng bớt đi vẻ ủ dột thường ngày. Phất Lan Đức tận tình bày ra bộ dáng người chồng mẫu mực, lấy gối mềm đỡ nàng ngồi xuống.
Diệp Phi Linh hì hì cười, lại mè nheo tới bên cạnh Thủy Vân Vũ ngồi xuống. Phất Lan Đức cũng không dám hó hé chút gì, chỉ là đánh mắt nhìn Diệp Phi Linh một cái.
- Sư mẫu, sắp tới Ngọc gia tổ chức đại hôn, ngài hôm đó cũng đi chứ ?
Những người trong phòng này đều có thư mời, Thủy Vân Vũ đương nhiên cũng có một cái.
- Thế nào, nhóc con ngươi cũng đi sao ?
Diệp Phi Linh gật đầu, đương nhiên là sẽ đi rồi, hơn nữa còn chuẩn bị cực kỳ nhiều váy vóc kiểu cách. Nhắc tới váy, ánh mắt Thủy Vân Vũ không khỏi sáng lên.
- Ta biết có một cửa hàng chuyên môn may đồ thêu, mặc dù muốn họ may đồ khá là khó khăn, nhưng mà thành phẩm phải nói là không thể chê được !
Liễu Nhị Long mặc dù không hiểu Diệp Phi Linh ý tứ làm gì, nhưng nghe tới váy, dĩ nhiên cũng sẽ bàn luận một chút về vấn đề này. Ba cái nữ nhân bắt đầu bàn tán sôi nổi, Đại Sư cùng Phất Lan Đức đầu toát mồ hôi, lập tức kéo nhau ra ngoài nói chuyện khác.
- Sư mẫu, người tính dùng trang sức gì ?
Diệp Phi Linh liếc tới tay Thủy Vân Vũ, ngón tay thon dài trắng noãn, nếu như đeo trang sức tối màu sẽ rất nổi bật.
Thủy Vân Vũ kéo ống tay áo, trước giờ nàng cảm thấy đeo trang sức rất rườm rà, nhưng nếu phối hợp với quần áo, chọn lựa vòng tay hoặc găng tay cũng không tệ.
- Một cái vòng tay đơn giản có lẽ sẽ hợp với người hơn, màu xanh của sapphire lam ngọc con thấy rất hợp với ngài, nếu không chúng ta cùng nhau đi lựa chọn trang sức ?
Thủy Vân Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu. Ở yên một chỗ nàng còn miễn cưỡng duy trì được bản thân, đi ra bên ngoài sợ rằng khó mà khắc chế được hồn lực bạo phát.
- Vậy thì để con gọi người mang đến cũng được. Sư mẫu sư mẫu, lúc buồn phiền nhất định phải đi tiêu tiền, bằng không tâm trạng liền hỏng bét. Cứ mãi nghĩ về những nỗi buồn sẽ làm da mặt người nhăn nheo đi ấy, lại còn khiến bản thân trì trệ mệt mỏi !
Diệp Phi Linh đơn thuần nói ra, Liễu Nhị Long cùng Thủy Vân Vũ đồng thời phá lên cười.
- Cái con bé này, thật không biết nặng nhẹ !
Liễu Nhị Long học theo bộ dáng Đại Sư, cốc đầu Diệp Phi Linh một cái. Thủy Vân Vũ quen thuộc vẻ mặt Phất Lan Đức, lại sờ sờ túi nói tiền đâu, nhất thời cả ba đều vui vẻ.
Cười chán, Thủy Vân Vũ mới bỏ ra một tấm kim tạp. Diệp Phi Linh lại kéo từ trong trữ vật hồn đạo khí ra một cuộn dây đo, mượn tay Thủy Vân Vũ cùng Liễu Nhị Long lấy số đo trước.
Đương nhiên, thủ thuật này cũng là để che mắt, dù thực tế là đêm nay Phất Lan Đức có kêu trời kêu đất thì cũng phải thanh toán một mớ tiền trang sức cho phu nhân.
Diệp Phi Linh lợi dụng lấy số đo, thuận tiện bắt mạch cho Thủy Vân Vũ. Ánh mắt nàng dừng trên người nàng nhìn vài lần, thật sự là kỳ quái.
- Sư mẫu, người áp chế hồn lực bạo phát ?
Thủy Vân Vũ nhìn tới Diệp Phi Linh vẻ mặt, khẽ gật đầu. Diệp Phi Linh thu hồi dây đo, lại cẩn thận nhìn Liễu Nhị Long một cái. Sư mẫu nhiệt độ cực cao, cùng Thủy sư mẫu hàn tính đối xứng.
- Kỳ thực, hồn lực bạo phát là do võ hồn của ngài ?
Diệp Phi Linh lại hỏi tiếp. Thủy Vân Vũ ừm một tiếng, cũng không biết nói cái gì, tâm tình vui vẻ lại trầm xuống.
- Thời gian bạo phát hồn lực có chu kỳ nào không ? Sư mẫu, người kể cho ta nghe xem, ta đi tìm điển tịch xem thử !
Thủy Vân Vũ nghe Diệp Phi Linh chân thành hỏi, cũng là đem tình huống kể lại một lần. Nàng đã bốn mươi lăm tuổi, thông thường một năm chỉ có một lần bạo phát hồn lực như vậy, nhưng là mỗi lần kéo dài mười ngày nửa tháng, lần lâu nhất là kéo dài tròn một tháng, thời điểm là năm nàng mười tuổi, hai mươi tuổi, ba mươi cùng bốn mươi tuổi.
Diệp Phi Linh xem xét mốc thời gian, đánh tròn năm như vậy, đây là dựa theo độ tuổi mà phát tác sao ?
Nhớ tới viện trưởng nhắc về huyết mạch di truyền, Diệp Phi Linh liền nghĩ tới bổ cốt song âm dương. Một số người trên đời thể chất bị thiếu hụt, có thể là thiếu hồng cầu mà thiếu máu, cũng có thể là thiếu canxi mà hình thành xương thủy tinh, như vậy Thủy Vân Vũ cũng là thiếu hụt cái gì đó mới khiến cho hồn lực cơ thể nàng không thể áp chế nổi.
- Người trong tộc ngài ... có ai như vậy không ?
Thủy Vân Vũ ngẫm lại, thở dài nói :
- Có, cha ta chính là như vậy, ông ấy sống không quá năm mươi tuổi, cuối cùng chết bởi vì băng phách bạo thể. Thời điểm đó ta nhìn đến rõ ràng, hồn lực của cha ta đem cả một khu vực đóng băng, bên trong thân thể không ngừng băng hóa, cuối cùng bạo thể mà chết. Nét mặt của cha ta già đi trông thấy, trong một khoảnh khắc liền bị lão hóa xuống, ngẫm lại ta thật sự rất muộn phiền. Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là chết già !
Diệp Phi Linh khụ khụ ho lên. Sư mẫu quả thực là chung nhà với viện trưởng, một người sợ hết tiền, một người sợ chết già. Nhưng nàng cũng thu được không ít tin tức, võ hồn của Thủy Vân Vũ là bạo thể sau đó lão hóa, mà lão hóa này hẳn là sinh mệnh lực rút đi, nếu như có thể thay thế bổ khuyết sinh mệnh lực thì tốt rồi.
Đáng tiếc ở thời đại này không có sinh mệnh chi thụ, dĩ nhiên không có sinh mệnh lực để bồi bổ, vậy nên Diệp Phi Linh nghĩ mãi, cũng chưa tìm ra cách giải quyết thích hợp nào.
- Kỳ thực, cách duy nhất là tiến lên trăm cấp có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề của ngài, nhưng thỉnh giáo người đó không dễ !
Diệp Phi Linh nhẹ giọng nói. Kinh mạch của Thủy Vân Vũ rất tốt, cũng không có bế tắc điểm nào, người như vậy trời sinh năng lực mạnh mẽ hơn người, nhưng lại biến chứng bạo thể như vậy, giống như Phất Lan Đức nói là huyết mạch di truyền, vậy thì chính là huyết mạch này có phần thiếu hụt mà dẫn tới cơ thể không có cách nào khống chế nổi năng lực bản thân.
Thủy Vân Vũ lắc đầu. Trăm cấp sao ? Khó gặp, cả Thiên Đấu Thành cũng không có lấy một người, hơn nữa cơ hội để diện kiến hồn sư trăm cấp là một chuyện khó khăn.
Diệp Phi Linh đột nhiên nhớ tới Thiên Nhận Tuyết. Nàng ta không phải có được ba giọt thần huyết của Thiên Đạo Lưu mà thúc đẩy thành thần sao ? Thần cấp huyết, nếu như ...
- Kỳ thực còn một cách khác, ngài còn chưa đạt tới Phong Hào Đấu La, như vậy hồn hoàn cuối cùng của ngài phải hấp thu một đầu hồn thú có tác dụng khôi phục sinh mệnh lực. Hơn nữa nếu như đầu hồn thú này nguyện ý trở thành hồn hoàn của ngài, tất nhiên sẽ có chỗ tốt khác !
Diệp Phi Linh thần bí nói, trong ánh mắt mang theo mong đợi. Thủy Vân Vũ ngây người, hồn thú có tác dụng khôi phục sinh mệnh lực nàng biết, nhưng hồn thú nguyện ý trở thành hồn hoàn là có ý gì ?
Liễu Nhị Long nhìn nhị đồ đệ nghĩ ra giải pháp, cuối cùng cũng hiểu được đôi chút. Diệp Phi Linh thuận thế nói tiếp :
- Là ngoại phụ hồn cốt của con có được do hồn thú tự nguyện, cho nên con thấy được tiềm lực khi hồn thú nguyện ý trở thành hồn hoàn ! Sư mẫu, Thủy sư mẫu, hai người thuộc tính khắc chế, nếu như Thủy sư mẫu bạo phát, sư mẫu nghĩ có mấy phần áp chế ?
Liễu Nhị Long chớp mắt. Nếu như Thủy Vân Vũ bạo phát, vậy thì hai người bọn họ ai sẽ thắng ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK