Gió nhẹ thổi.
Thời tiết ấm áp, ánh năng chan hòa trên tàng cây chiếu xuống mặt đất những đốm sáng vàng.
Diệp Phi Linh ngồi trên ghế mềm, sắc mặt có phần tái nhợt. Cánh tay nàng buông thõng trên thành ghế, trên cổ tay có một vết cắt, máu tươi cứ thế chảy xuống bình ngọc.
Bên trong bình ngọc là một búp hoa. Bạch Liên nhận được máu tươi tưới tắm, qua mấy ngày đã bắt đầu xòe cánh.
Nuôi Bạch Liên không khó. Thứ này sống cũng dễ, chỉ cần là đất bùn nhão hoặc nơi bùn ướt, trên vách đá mặc dù cằn cỗi nhưng chỉ cần thường xuyên có nước chảy qua là được. Bạch Liên sinh trưởng cực kỳ ngoan cường, nếu dựa vào địa hình khí hậu, còn có thể phát triển thành linh dược Bạch Liên.
Huyết Liên lại càng đơn giản, chỉ cần đem máu tươi của thiếu nữ thả xuống. Bạch Liên sẽ dựa theo nước mà hấp thu máu huyết, nhuộm hồng lên từng cánh sen trắng thành một màu đỏ tươi.
Diệp Phi Linh suy yếu thở dài. Nàng dùng máu chính mình dưỡng Huyết Liên, con quỷ nhỏ này hút một đống máu, vậy mà chỉ mới nhuộm đỏ được một cánh hoa.
- Hôm nay vẫn như hôm qua sao ?
Giáng Châu xuất ra võ hồn, quyền trượng hướng nàng đinh đang phóng tới. Nháy mắt, sắc mặt Diệp Phi Linh liền hồng hào trở lại, ngay cả vết cắt trên cổ tay cũng liền da.
Diệp Phi Linh cười cười.
- Tỷ biết rồi còn hỏi ? Thế nào, ở trong này quen thuộc hơn Hoàng Cung nhiều không ?
Giáng Châu gật đầu, ánh mắt có chút vui vẻ. Ở Hoàng Cung nàng cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, Diệp Phi Linh mời nàng đến đây, chí ít còn có thể trợ giúp muội ấy làm chút chuyện.
- Bên ngoài hiện tại thế nào rồi ?
Giáng Châu nhỏ giọng hỏi. Từ khi Đạt Ma đưa nàng tới đây, Diệp Phi Linh không nói đây là nơi nào, nhưng khiến cho nàng vô cùng thoải mái.
Hẳn là phải cách xa Thiên Đấu Đế Quốc nhiều lắm mới có được một nơi đẹp đến vậy.
- Tình hình không tốt lắm, Tuyết Dạ Đại Đế đang phái người đi tìm tỷ, thậm chí còn tăng cường canh phòng cẩn mật hơn nhiều, ngày nào cũng có người tra soát.
Bất quá muốn tìm người cũng tìm không được. Diệp Phi Linh nhất quyết kim ốc tàng kiều, đem Giáng Châu nẫng mất.
Mà Tần Minh hiện tại đang ở trong doanh trại quân đội, nửa bước cũng không có rời đi, mặc kệ Tuyết Dạ Đại Đế có làm cái gì đều không thể duỗi bàn tay tới đó. Hơn nữa quân đội kỷ luật nghiêm minh, đương nhiên nhìn thấy Tần Minh cương trực, tự bọn họ sẽ biết nên nâng đỡ hắn hay không.
Giáng Châu cúi đầu, là tại nàng tùy hứng sao ?
Bất quá hiện tại coi như có chuyện gì xảy ra đều đã xảy ra, nàng đương nhiên không muốn ngốc ở trong Hoàng Cung, chi bằng ở lại nơi này trợ giúp Diệp Phi Linh.
Sử Lai Khắc này thâm tàng bất lộ, thật đáng để dùng cả nửa đời bồi dưỡng tương lai của nàng.
Diệp Phi Linh tính tính toán toán, còn một tuần nữa nàng liền phải trở về Sát Lục Chi Đô. Lúc đó không dưỡng ra Huyết Liên, mọi việc chính là hỏng bét.
Cho nên chỉ có thể tăng cường thời gian hồi huyết.
Diệp Phi Linh đành yêu cầu Ái Mạc Tâm đi mua dược liệu, mỗi ngày nấu một nồi canh bổ huyết, ăn nhiều thêm chút canh liền không cần dùng bữa.
Bất quá ... mấy vị dược liệu đó, ngoài bổ huyết còn có công dụng tráng dương. Lão bản bán thuốc tính tình có phần bát quái, lợi dụng lúc buổi chiều chập choạng đưa thuốc đến cửa hàng Ái Mạc Tâm không để ý, len lén trộm tiến lên trên tầng dò xét.
Miêu nữ này Tuyết Tinh thân vương để ý đã lâu, khắp con phố này đều biết đấy, hiện tại nàng mua nhiều dược liệu tráng dương như vậy, xem ra là phục thị nam nhân nào rồi.
- Tên mập, cút xuống đi !
Đạt Ma mắt cũng không nhìn, trực tiếp dùng uy áp phóng tới tên lão bản bán thuốc nọ. Trên tầng chỉ có tiểu thư cùng vị công chúa kia, vạn nhất lộ ra sẽ ồn ào.
Nhưng mà lúc này Độc Cô Bác cũng đến.
'' Còn có kẻ khác ở đây ? Uy áp mạnh như vậy ''
Hắn nghĩ thầm, cũng thuận tay phóng uy áp xuống, trước muốn thăm dò thực lực. Diệp Phi Linh thần thần bí bí, không lẽ đây là thực lực của nàng ?
Diệp Phi Linh từ trong không gian bước ra, nhất tề bị hai cỗ uy áp vây lấy. Lão bản bán thuốc sớm đã bị đánh ngất, lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
- Dừng tay !
Nàng hết hồn, sắc mặt có chút trắng bệch. Thế nào Độc Cô Bác lại cùng Đạt Ma phóng uy áp tới đây ?
- Không phải ngươi ?
Độc Cô Bác bắt lấy thân ảnh của Diệp Phi Linh, đáy mắt rõ ràng lộ ra thất vọng.
Vừa rồi .. hắn còn tưởng đó là thực lực của nàng.
Diệp Phi Linh lắc đầu xác định, nhanh chóng ổn định thân thể, từ trên tầng hô xuống cầu thang mấy tiếng cấm nháo loạn, sau đó mới trở về phòng.
Uy áp dưới tầng lập tức thu hồi. Diệp Phi Linh tràn đầy hỏa khí, vừa mới rời khỏi không gian bị người phóng uy áp đè xuống, khách khứa lại còn bị dọa chạy mất, cả người tức giận không có chỗ phát tiết, bịch bịch bịch nặng nề dẫm chân lên mặt sàn bước đi.
Lão già chết tiệt này lại đuổi khách đi !!!
Mà nàng lại không thể làm gì được, tức chết nàng !
Độc Cô Bác nhìn theo bóng lưng Diệp Phi Linh đi mất, trong lòng buồn bực không thôi.
Chỉ trách chính hắn mong đợi quá nhiều, thất vọng lại càng nhiều.
*******
Tuyết Tinh Thân Vương nghe người mật báo, sắc mặt tím lại.
Danh khí Sử Lai Khắc học viện hiện giờ như củ khoai phỏng tay, lão đương nhiên chưa dám động tới cái cửa hàng nhỏ đó. Bất quá là vì lão không đủ nhân lực, chứ không phải ngại một cái miêu nữ nhỏ nhoi.
Miêu nữ càng khó tiếp cận, đối với lão mà nói thì càng thú vị. Chinh phục được nàng, cũng là một loại vui thú cảm giác.
Nhưng lại có kẻ dám nẫng tay trên ?
Tuyết Tinh Thân Vương khó mà nhịn được. Lão nhắm trúng nàng ngay từ lúc đầu, không rõ vì sao có người trong Sử Lai Khắc đoạt mất, nhưng nàng hiện tại đang ở trong địa bàn của lão, lại có kẻ dám động đến miêu nữ ?
- Đi, ta phải xem đó là kẻ nào !
Tuyết Tinh Thân Vương bộ dạng tràn ngập nộ khí, dắt theo một đống người đi tới cửa hàng. Lão đương nhiên đã nghe ngóng qua, hôm nay mấy vị cao tầng của Sử Lai Khắc đều đã chạy đi tìm người cả, sẽ không có ai ở lại chống lưng cho miêu nữ.
Diệp Phi Linh ở trên tầng may đồ, bất chợt thấy ồn ào bên dưới tầng. Một đám kỵ sĩ từ đâu tới bao vây cửa hàng.
Thoáng nhìn qua cửa sổ, là Tuyết Tinh Thân Vương đi đầu dẫn theo người tới. Diệp Phi Linh lập tức kéo rèm che, nhếch môi cười.
Đang bực mà không có chỗ phát tiết, kẻ này tới vừa đúng lúc. Miêu nữ ở dưới tầng lo lắng chạy lên, hôm nay Sử Lai Khắc học viện không có người đại diện tới đây, nàng một cái Hồn Tông không chống lại được đám người này.
Diệp Phi Linh vốn định biến thân chạy xuống tầng vả mặt một trận, lúc này mới nhớ còn có Độc Cô Bác ở đây.
Giống như đoán được mục đích của nàng, Độc Cô Bác lẳng lặng nói.
- Ngươi không phải vẫn muốn giấu bản thân sao ?
Diệp Phi Linh trong lòng rối rắm. Đúng, nàng muốn chính là bản thân '' chết '', nhưng người đưa tới cửa, chẳng lẽ còn phải nhịn.
Thật mẹ nó bực mình !
Đạt Ma nhìn đám người tới, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cuồng loạn. Hắn ở Sát Lục Chi Đô sinh tồn vài chục năm, không cần nhìn tới cũng biết đám người này muốn làm phiền.
Nhiều người như vậy, đổi lấy được bao nhiêu chén Huyết Tinh Mã Lệ ?
Diệp Phi Linh đáy mắt toát lên mấy phần ghét bỏ. Trưởng bối ở sau lưng, nàng con mẹ nó cái gì cũng không được làm, cả ngày nuôi hoa may vá, trong lòng sớm đã nhũn chết.
- Ngoan !
Độc Cô Bác thấy nàng dừng bước, xoa đầu nhỏ. Trong mắt hắn, nàng vẫn chỉ là một cái bé gái vô tư, thấy chuyện khó chịu liền nhảy ra xem xét.
Mặc dù có đôi khi hắn không hiểu những chuyện nàng làm có ý nghĩa gì, nhưng hầu như không có chuyện gì xấu xảy ra cả. Vài ngày trước đám sư phụ nhỏ của nàng còn hỏi qua hắn về việc bồi dưỡng một đám trẻ do nàng mang đến, Độc Cô Bác thật sự rất kinh ngạc.
Nuôi dưỡng một đám người không dễ, đặc biệt những đứa trẻ này còn là Hồn Sư. Nàng đào đâu ra được một đám trẻ nhỏ như vậy.
Sờ sờ đầu nhỏ, vuốt qua lọn tóc mềm mại, Độc Cô Bác lúc này mới nhận ra tóc nàng có điểm dài.
Bất tri bất giác không để ý, nàng đã trưởng thành nhanh đến vậy.
Diệp Phi Linh ngước mặt, khó hiểu mà nhìn hắn.
Nàng ngoan ? Ngoan chỗ nào ?
Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Phi Linh bỗng nhiên rùng mình hoảng hốt. Độc Cô Bác nhìn nàng có điểm ôn nhu, là nàng ảo giác sao ?
Vụng trộm nhìn nàng bị bắt gặp, Độc Cô Bác có hơi ... quẫn bách. Hắn lập tức liền trở mặt, cau mày nói.
- Ngươi không phải còn có một cái Hồn Đấu La ở bên dưới hỗ trợ sao ? Ngoan ngoãn ở trên này cấm nháo loạn, nếu cần thiết Bản tọa sẽ ra mặt !
Diệp Phi Linh trong lòng hoang mang. Độc Cô Bác nói vậy là có ý gì ? Ra mặt vì cái gì chứ ?
Mắt nàng dạo gần đây có vấn đề sao ? Độc Cô Bác tâm tư khó dò, nàng càng lúc càng không đoán được tâm tư người này.
- Là !
Bất quá Diệp Phi Linh vẫn gật đầu, bảo Ái Mạc Tâm không cần sợ, ngược lại vào trong phòng giúp nàng chuẩn bị vải vóc may đồ.
Ái Mạc Tâm trong lòng buồn bực.
Vốn dĩ có thể nhân cơ hội nép mình vào thiếu gia, thế nào lại thành cùng nàng may đồ cho người khác.
Mà thôi, trộm gà này nàng còn chưa mất nắm gạo nào, Ái Mạc Tâm không vội.
So với Diệp Phi Linh, nàng chỉ lớn hơn có vài tuổi mà thôi. Chỉ cần nàng có thể nhẫn nại, một năm, hai năm hay thậm chí là vài chục năm đi chăng nữa, vĩnh viễn có thể sóng vai thiếu gia tồn tại.
Bởi vì nàng đã biết rõ Diệp Phi Linh nhược điểm từ rất lâu rồi.
*****
Tuyết Tinh Thân Vương mang người chạy đến, cuối cùng lại bị người đuổi chạy.
Lão thất vọng gãi gãi đầu. Không phải Sử Lai Khắc học viện cao tầng sư phụ đều đã ra ngoài tìm kiếm nhị tiểu thư Diệp gia sao ?
Thế nào vẫn còn có một cái Hồn Đấu La tồn tại ?
- Diệp Tri Thu, nếu ta trợ giúp ngươi tấn thăng Hồn Thánh, ngươi có mấy phần hữu dụng ?
Tuyết Tinh Thân Vương trầm mặt nói. Lão xác thực không có mấy cái người hữu dụng bên cạnh, chỉ một cái tên Hồn Đế này khiến hắn vừa lòng.
- Thân Vương anh minh, ta tấn thắng Hồn Thánh, nhất định sẽ dốc hết sức trợ giúp ngài đoạt được thứ ngài mong muốn !
Diệp Tri Thu khúm núm vuốt mông ngựa, bộ dáng có bao nhiêu hèn tiện là bấy nhiêu hèn tiện. Tuyết Tinh híp mắt hưởng thụ.
Ngôi vương hắn không dám động, chẳng lẽ mấy cái mỹ nhân hắn còn không thu được vào tay ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK