Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phàm là người có võ hồn đều sẽ có khát vọng trở thành Hồn Sư, trên cả Hồn Sư là muốn trở thành Phong Hào Đấu La, sau khi đạt được Phong Hào Đấu La mới mong đợi tiến vào Thần cấp.

Đường Nguyệt Hoa từ nhỏ không đột phá nổi mười cấp, bị thế gian vô cùng khinh bỉ, sớm đã tuyệt vọng từ bỏ ước mơ trở thành Hồn Sư.

- Ta không nói dối ngài, nếu không trước tiên ngài thử làm theo lời ta nói xem sao ?

Diệp Phi Linh ánh mắt kiên nghị, lại thêm có Hạc Cầm ở đây, Đường Nguyệt Hoa quen thuộc loại nhạc cụ nào liền để nàng sử dụng nhạc cụ đó.

- Làm sao có thể ? Làm sao có thể ? ... Ta cả đời du ngoạn tứ phương, theo chân hai ca ca lang bạt bao năm, cũng tiến vào Thiên Đấu Thành tìm hiểu không ít tịch điển, trước giờ chưa từng có chút tin tức nào. Ngươi một cái hài tử, làm sao có thể khiến ta tin tưởng được !?

Đường Nguyệt Hoa buồn phiền nói.

- Nếu không, chúng ta ra ngoài sân thử một chút. Thử cũng không mất mát gì, phu nhân ngài liệu có dám thử ?

Đáng tiếc nàng đang bị thạch hóa một bên tay, bằng không cũng có thể phóng võ hồn làm mẫu cho Đường Nguyệt Hoa xem một lần. Thứ gì không được, chỉ có không đàn được, cũng không phải chết ngay được.

Đường Nguyệt Hoa bán tín bán nghi, Diệp Phi Linh đã thu Hạc Cầm của nàng chạy mất. Hạc Cầm này là đồ quý theo mình nhiều năm, Đường Nguyệt Hoa có chút không nỡ, lập tức bước chân đuổi theo Diệp Phi Linh.

Ra đến ngoài sân, Diệp Phi Linh điềm nhiên bỏ Hạc Cầm xuống. Đường Nguyệt Hoa đàn hay như vậy, thực sự là thiên phú trời ban cùng thích hợp.

- Hài tử, có thể trả lại Hạc Cầm cho ta không ?

Đường Nguyệt Hoa nghiêm túc nói. Lúc đầu tin tưởng nàng bái Tam Trưởng Lão làm sư phụ, nhưng nàng lại đem cây đàn quý giá này đi, thực sự quá phận rồi.

Diệp Phi Linh lắc đầu, lại hóa thành đứa bé nhõng nhẽo.

- Phu nhân, ngài nhất định phải thử một lần, trước hết ta sẽ để cho ngài thấy, cầm âm không chỉ có tác dụng lắng nghe, đôi khi sẽ là một đường bảo mệnh !

Một bên tay không dùng được cũng không ảnh hưởng nhiều, Diệp Phi Linh vận chuyển Tâm Cầm công pháp, cả người toát lên một luồng khí đỏ rực, ngón tay điểm nhẹ lên dây đàn phát ra sóng âm kêu lên ting tang. Sóng âm theo hướng đàn nhìn về phía trước, tạch tạch chém gãy một cành cây ở phía trước.

Cành cây bịch bịch nặng nề rơi xuống đất.

Đường Nguyệt Hoa chớp mắt, trong lòng oanh động. Thực sự đàn có thể làm như vậy ?

- Võ hồn không thể thăng cấp, ta cam đoan có thể giúp ngài trị khỏi, nhưng ... ngài đã tin ta hay chưa ? Tam Trưởng Lão có nhắn nhủ ta giúp đỡ ngài, vấn đề tâm bệnh bao nhiêu năm của ngài đương nhiên có thể trị được, nhưng lòng tin của ngài lại quá thấp, là sợ ?

Diệp Phi Linh nhỏ giọng nói, đối với Đường Nguyệt Hoa tâm tình phỏng đoán. Đường Nguyệt Hoa chớp mắt, đồng dạng cũng đánh giá lại Diệp Phi Linh.

- Ta ... có giá trị lớn như vậy sao ?

Cho dù nữ hài này là đồ đệ của Tam Trưởng Lão, có lẽ nàng giúp mình vì mối liên kết này, nhưng Đường Nguyệt Hoa không tin rằng có người lại một lòng muốn giúp đỡ mình mà không cần hồi đáp.

Ngoại trừ Quý Tộc Viên Hoàn và chỉ dạy lễ nghi quý tộc có chút khởi sắc, mạng nàng quá nhỏ, còn không hữu dụng.

- Ta tin rằng, ngài ở trong tương lai có thể ngẩng cao đầu nhìn người khác, cũng không cần phải kiêng nể bất cứ ai, cho dù là người khiến ngài kiêng dè hay là bất kỳ thế lực nào muốn ngài phải làm theo yêu cầu của họ !

Đường Nguyệt Hoa sững người.

Có thể sao ?

Diệp Phi Linh đây là đặt kỳ vọng ở tương lai của nàng, cũng là nhìn nhận tương lai nàng sẽ có giá trị lớn đến vậy.

- Lời ngươi nói, ta có thể thử một lần, nhưng nếu không được, mong rằng sau này đừng đem Hạc Cầm của ta đi đâu, bởi vì nó là vật của người ta cực kỳ trân quý !

Đường Nguyệt Hoa bình tĩnh nói, tận đáy lòng toát ra một chút chua xót. Hạc Cầm là vật tri kỷ của nàng, mong rằng không ai tổn thương nó mới tốt.

Diệp Phi Linh gật đầu. Chỉ cần Đường Nguyệt Hoa chịu thử, nàng coi như không thành vấn đề. Chính là lúc này, thạch hóa lại phát tác.

Vốn dĩ lúc trước chỉ thấy tê rần cánh tay, hiện tại liền thành bả vai đều cứng. Một bên eo cũng bị đông cứng, màu da xám trắng lại.

Triệu Vô Cực nhìn Diệp Phi Linh đứng ngây ra, Đường Nguyệt Hoa ngồi ở một bên thử nghiệm công pháp tu luyện cũng không có chú ý tới, một lúc thấy Diệp Phi Linh muốn đổ xuống.

- Ê, con nhóc !

Đường Nguyệt Hoa tiến nhập tu luyện, có công pháp làm mẫu, lần đầu được trải nghiệm cảm giác hồn lực chảy trong thân thể, nhất thời không dứt ra được.

Triệu Vô Cực đỡ lấy Diệp Phi Linh, nhìn lên cổ nàng có vết tích rạn nứt, nhưng cũng không dám chạy lung tung cùng rống lên. Hắn nhìn ra Đường Nguyệt Hoa đang nhập tâm tu luyện, một mặt không nỡ đánh thức. Tiểu đồ đệ này cũng quan trọng, lại không thể chạy ra khỏi đây.

- Thầy Triệu, đỡ ta ngồi xuống là được !

Diệp Phi Linh điềm tĩnh nói. Vừa rồi vận dụng công pháp lại thúc đẩy bản thân thạch hóa, là nàng không có nghĩ tới hậu quả.

Đáng tiếc lúc này vừa mới qua một ngày, nàng chưa có thời gian đi tìm Ty Thư, sợ rằng nàng ấy có lẽ rơi vào trong tay Độc Cô Bác.

Mà sắp đến hôn lễ của Độc Cô Nhàn, Độc Cô Bác đương nhiên sẽ biến nàng ấy trở thành món quà vô giá.

Diệp Phi Linh hít sâu vào một hơi, nếu là nàng, nàng cũng sẽ bắt Ty Thư làm quà tặng Độc Cô Nhàn.

Triệu Vô Cực đỡ nàng ngồi xuống, lặng yên ở một bên nhìn Đường Nguyệt Hoa. Con nhóc này cùng Đường Tam có bí mật gì đó rất kỳ quái, lại còn có thể chữa khỏi cho Đại Sư, có lẽ nữ nhân này cũng có thể.

Để qua đêm nay đi, xem Đường Nguyệt Hoa ổn định một chút, nàng lập tức đi tìm Ty Thư.

Triệu Vô Cực đỡ nàng ngồi xuống, lại tránh sang một bên chừa lại không gian. Hắn không thích bị người khác tùy thời nhìn chằm chằm, đương nhiên cũng không làm phiền hai người bọn họ.

Vừa vặn đem ba cái sư phụ không nên nết kia gọi tới.

Mà lúc này ba vị sư phụ có chuyện cực kỳ quan trọng.

- Chỉ thiếu người giúp sức, nếu như bên cạnh ta có mấy trợ thủ đắc lực thì tốt rồi !

Đại Sư buông bút, muộn phiền nói. Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn đều có thể an bài, nhưng chỉ bằng sức lực hai đứa nó, tuyệt đối không cân nổi ván cờ này.

Bỉ Bỉ Đông nữ nhân đó, nàng ta âm mưu cùng toan tính cái gì đây ?

- Diệp Phi Linh đâu ?

Độc Cô Bác không tiếng động yên lặng xuất hiện trong phòng. Ba người đồng thời sửng sốt, muộn thế này Độc Cô Bác còn tìm Diệp Phi Linh làm gì ?

- Nàng tới sân phía Bắc cùng Đường Nguyệt Hoa rồi, Độc Cô tiền bối, trễ thế này rồi còn có chuyện gì sao ?

Liễu Nhị Long trả lời, nhưng đồng thời cũng dò xét thái độ của hắn. Độc Cô Bác nhăn mày, Đường Nguyệt Hoa ? Họ Đường ? Người nhà Đường Tam ?

Đại Sư cùng Phất Lan Đức lập tức khẩn trương hẳn lên.

- Hôm nay cha con nhóc kia có đến đây không ?

Độc Cô Bác cũng không trả lời Liễu Nhị Long, lập tức đưa ra câu hỏi khác. Liễu Nhị Long lắc đầu nói không có, hắn liền biến mất không thấy.

- Ta đi tìm Diệp Phi Linh, hai người cứ làm việc đi ! Tiểu Cương, xong việc nhớ về sớm ! Ta đợi chàng !

Liễu Nhị Long liền cũng đi theo, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò một lần. Phất Lan Đức nhìn nàng đi khuất, lại nhìn Đại Sư một cái, trong lòng kinh nghi.

- Ngươi nói xem, ông ta biểu hiện rõ ràng đến vậy, đồ đệ của chúng ta sắp rơi vào hang hổ rồi đấy !

Đại Sư liếc mắt nhìn Phất Lan Đức, nhếch môi cười nhạt.

- Không, con bé có đủ tự tin không đặt bản thân vào nơi nguy hiểm. Ngươi cũng nhìn thấy Diệp Phi Linh nhát chết, liệu nó sẽ đem tâm tư đặt lên người ông ta sao ?

- Thế nhưng ông ta cường thế muốn người thì sao ?

Phất Lan Đức lo lắng nói. Đại Sư nhíu mày nhìn bản đồ một chút, thở dài đáp :

- Không vội, ngay sau hôn lễ của cháu trai ta, chúng ta lập tức gói con bé gửi đến Thất Bảo Lưu Ly Tông. Có Kiếm Đấu La ở đó, chuyện này sẽ không dễ dàng. Trong thời gian con bé ở đó chúng ta lại bàn tiếp !

Phất Lan Đức nhìn bản đồ, hướng đến vị trí Thất Bảo Lưu Ly Tông đỏ chói, gật đầu.

- Cũng chỉ có thể như vậy !

Diệp Phi Linh có thể thoát được vận mệnh trói buộc với Độc Cô Bác hay không, lại là chuyện của các bậc trưởng bối như bọn họ phải đồng tâm hiệp lực.

*******

Diệp Phi Linh ngồi ở một bên, dưới ánh sao trời lung linh lơ đãng nhìn. Đường Nguyệt Hoa nắm giữ bước đầu rất tốt, có lẽ là vì nguyên nhân nhiều năm hồn lực không thể đột phá nên có điểm cố gắng.

Xem hồn lực nàng đang dần chuyển sang màu đỏ, mặc dù không thuần bằng màu sắc chính tông, nhưng chính là đang chuyển hóa. Ngày mai chuẩn bị cho nàng chút dược bồi bổ thể cốt, lại tẩy kinh mạch một lần, kế tiếp liền phải xem tạo hóa có để cho nàng tiếp tục hấp thu Khỉ La Úc Kim Hương hay không.

- Đi theo ta !

Độc Cô Bác bắt được Medusa vốn dĩ không cần tới đây, nhưng lại nghĩ Diệp Phi Linh lúc đó chịu trận vì hắn, ngược lại lướt qua một lần.

Không nghĩ tới Diệp Phi Linh còn chưa giải trừ trạng thái thạch hóa. Đầu Medusa kia còn trong tay hắn, tiện tay liền hỗ trợ Diệp Phi Linh lần này.

Diệp Phi Linh nghiêng đầu, ông ta vì sao lại tới đây. Lại liếc xung quanh Liễu Nhị Long vừa đến, Diệp Phi Linh thở ra một hơi.

Chuyện của Đường Nguyệt Hoa đành nhờ cậy sư mẫu vậy.

Liễu Nhị Long hướng tới liền thấy Diệp Phi Linh ngồi dưới đất, chưa kịp định thần đã bị Diệp Phi Linh truyền âm tới nhờ vả.

Độc Cô Bác nhìn một cái, thạch hóa đã lan đến cổ rồi còn cố chịu đựng ngồi ở đây, nghĩ đến nàng ngu xuẩn tức đến mức không nhịn được, ôm Diệp Phi Linh bay đi.

- Tiền bối !

Liễu Nhị Long hô lên, sắc mặt vô cùng lo lắng, nhưng còn Đường Nguyệt Hoa đang bận rộn tu luyện cũng không bỏ được.

- Để ta !

Triệu Vô Cực đúng lúc chạy tới. Liễu Nhị Long đem lời Diệp Phi Linh dặn dò nói cho hắn, lập tức đuổi theo phương hướng Độc Cô Bác đuổi theo.

Triệu Vô Cực nhìn theo bóng ba người chạy khuất, con nhãi kia tình huống không đúng lắm, hẳn là nhờ Độc Cô Bác chữa trị đi ?

Mà bây giờ ... hắn ngắm nhìn nữ nhân trước mặt, lại nhìn sắc trời đêm sương xuống, đem áo khoác mỏng đắp lên người Đường Nguyệt Hoa.

Chín cấp hồn lực, nếu như nàng theo con nhóc kia tu luyện, hẳn sẽ giống như Đại Sư tiến cấp tăng vọt. Triệu Vô Cực không phải chưa từng chú ý điểm khác biệt này, nhưng hắn ở đây vì Phất Lan Đức không bạc đãi hắn.

Mà bây giờ hắn lại có thêm một lý do khác để cảm ơn con nhóc kia, để hắn có thể chân chính ngắm nhìn mỹ nhân trước mặt một cách quang minh chính đại, không cần mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa hai học viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK