- Là ta thì sao ?
Độc Cô Bác nhíu mày. Nàng ánh mắt giống như nhìn thấu chuyện hôm nay, còn rất cẩn thận đem hiện trường ngụy tạo.
Muốn giả chết cùng mất tích ?
- Ha ha, lúc này ngài nên ở bên cạnh Nhàn tỷ mới phải chứ !
Diệp Phi Linh khúc khích cười một tiếng, đem áo khoác mặc vào.
- Ngươi đã sớm biết được chuyện hôm nay là ai làm ?
Độc Cô Bác lập tức minh bạch. Diệp Phi Linh gật đầu.
Ngoại trừ mẹ kế ngốc nghếch của nàng thì còn có thể là ai nữa ?
Mà không, trong này cũng có bút tích của Thái Tử. Người thường sẽ không có gan hạ độc Áo gia, bởi vì bọn họ nắm trong tay quân lực rất nhiều, thứ này nếu muốn lôi kéo, hẳn là phải chia thành hai bên thế lực cân xứng, mà bên thiếu sót này đang thiếu quân lực.
- Không đúng !
Diệp Phi Linh chớp mắt nghĩ tới. Thiếu quân lực ?
Lại nghĩ đến lão cha mình năng lực, nháy mắt nàng hiểu ra. Hạ độc cùng thiếu quân lực, không, lẽ nào ...
Lão cha mới là người đứng sau tất cả ?!
- Đi thôi, ta đưa ngươi trở về học viện !
Độc Cô Bác đối với Diệp Phi Linh ngẩn người, còn tưởng là lúc này nàng tính toán muốn đi đâu.
- Có phải lúc này Đại Đế đã xảy ra chuyện rồi không ?
- Làm sao ngươi biết ?
Nghe Diệp Phi Linh bỗng nhiên nhắc tới Tuyết Dạ, Độc Cô Bác ngạc nhiên.
Gần nửa tháng nay tình hình Tuyết Dạ Đại Đế bỗng nhiên chuyển biến lạ theo chiều hướng xấu, đầu tiên là tay chân bỗng nhiên run rẩy không rõ lý do, kế tiếp là tinh thần sa sút.
- Không được, bây giờ ông không thể đưa tôi trở về, phải là người khác !
Diệp Phi Linh nghĩ tới mấy cái tình huống, cuối cùng trong lòng thầm than một tiếng.
Hoàng thất tranh đấu, máu tanh đến cùng cực.
Hẳn là phía nhị hoàng tử gấp lắm rồi mới bày ra cách này. Có Diệp Tát Khắc ở đó, Áo gia sẽ không sao, nhưng là bọn họ sẽ mắc nợ cha nàng một lần.
Dựa vào cái này ... thế cục sẽ thay đổi.
- Ngươi còn nghĩ tới ai nữa ?
Thanh âm Độc Cô Bác ẩn ẩn tức giận. Hôm nay hắn thực sự rất khó chịu, một mặt vừa phải gả cháu gái đi mất, bây giờ quan tâm một cái liền bị nàng bỏ sang một bên.
Không biết tốt xấu !
- Hiện tại người đó không phải là ông, ít nhất người ngoài đều thấy giữa chúng ta là quan hệ bất hòa, mặc dù tôi không rõ nguyên nhân vì sao ông cùng cha tôi khắc khẩu liên tục, nhưng mà bây giờ nếu tôi trở về cùng ông, toàn bộ đều sẽ cho rằng tôi là nội gián mà ông dạy dỗ !
- Hừ, mấy chuyện đó thì sao chứ ? Bản tọa còn thiếu chút tiếng xấu đó à ? Ngươi không phải cũng là một tay bản tọa dạy dỗ thì sao ?
Độc Cô Bác hừ lạnh. Diệp Phi Linh nhăn mày.
Hắn dạy dỗ nàng được miếng nào ?
Người ngoài đều thấy nàng bộ dáng cùng Độc Cô Bác tương tự nhau, bởi vì màu tóc và màu mắt đều là màu lục, cho dù đậm nhạt khác nhau, nhưng mà Diệp gia trước giờ thừa hưởng đặc trưng màu tím, bỗng nhiên nhảy ra một cái màu xanh, thật sự khó mà tin được.
- Vậy còn Nhàn tỷ thì sao ?
Độc Cô Bác nhếch môi cười.
- Ngươi không cần lo lắng. Nàng cùng Ngọc gia tiểu tử quan hệ rất tốt, nếu thằng nhãi đó dám thương tổn cháu gái ta dù một cọng tóc, Bản Tọa nhất định đem Ngọc gia phá nát !
Thực mạnh miệng !
Diệp Phi Linh trong lòng toát mồ hôi. Thời gian không thể kéo dài lâu, bây giờ chính là lúc thích hợp để tìm đến Đường Hạo.
Hoặc là tự mình chạy đến Sát Lục Chi Đô.
- Bây giờ ta tin tức là một người đã chết, vậy thì ông quản làm gì chứ ?
Diệp Phi Linh tính toán chính mình mất tích, sau đó dựa vào sư phụ tìm kiếm, còn có lệnh bài của Ngọc Thiên Tâm đã giao cho Mã Hồng Tuấn.
Mặc dù mập mạp rất ham ăn, nhưng mà hắn cũng đã năm mươi mấy cấp rồi, còn làm hỏng việc, nàng liền cáo trạng ăn vạ viện trưởng.
Tới đó xem viện trưởng treo Tứ ca lên đánh cũng là một loại thường thức thỏa mãn.
- Vậy bây giờ ngươi muốn đi đâu ? Che giấu chính mình như vậy, là muốn đợi ai sao ?
Độc Cô Bác trong lòng không hiểu tại sao có một loại dự cảm bất an, mà bất an này càng ngày càng hiện rõ trong lòng hắn.
Diệp Phi Linh gật đầu hướng tới.
- Đúng vậy, ta đang đợi sư huynh trở về ! Hắn sẽ mang theo Tiểu Vũ trở về !
Diệp Phi Linh biết trước tình tiết, lúc này hẳn là Đường Tam cùng Hồ Liệt Na có thể đã gặp nhau, nếu chính mình cản đường bọn họ, không biết chừng lại nổi lên một một tầng ân oán khác.
Ha, cái mạch truyện đáng chết này.
Cho dù chính mình bước vào, cũng không có khả năng thay đổi thiết lập nhân vật phụ. Nếu không phải bản thân có công pháp, có không gian, còn bám lấy hào quang nam chính cùng nữ chính tồn tại, y nguyên cốt truyện, tất cả những người thích Đường Tam đều sẽ chết sạch.
Ánh mắt nàng trống rỗng ngẩng đầu nhìn vào hư không.
- Hắn sẽ trở về !
Độc Cô Bác xoa đầu Diệp Phi Linh, trong lòng phiền muộn nhìn nàng.
Thật giống như nhìn thấy bản thân hắn tồn tại.
Không một ai quan tâm, cũng không ai nghĩ tới chính mình từng tồn tại, chỉ khi trên người có giá trị mới được người khác lôi kéo.
Nếu không phải hắn đột phá lên Hồn Đấu La, không chừng lúc đó ngay cả đường cũng không có để đi. Cho dù chính mình hiện tại đã là Phong Hào Đấu La, nhưng là có những chuyện ngay cả bản thân muốn quản đều thật phiền toái.
Nàng ... so với mình còn thảm hại hơn.
Ít nhất, hắn vẫn là người kế thừa Độc Cô gia, mà nàng chỉ là một đứa con riêng không được quan tâm.
Một công cụ dựa trên giá trị liên hôn làm cầu nối giữa các gia tộc.
Liên hôn ...
Độc Cô Bác đáy mắt tối tăm.
Thời khắc bản thân hắn cảm thấy đáng chết, chính là liên hôn.
Độc Cô gia cùng Hoàng Thất cũng là như Diệp Phi Linh ngày hôm qua, dựa trên liên hôn lôi kéo thế lực.
Khiến cho hắn không có cách nào thoát khỏi vòng lẩn quẩn này, danh nghĩa, thế lực, quyền hạn, tài phú ...
Một tia nắng bỗng nhiên xuyên qua tàng lá cây, rọi thẳng trước mặt hắn. Ánh nắng vàng rực rỡ này, thẳng người đứng giống như Võ Hồn Điện.
Độc Cô Bác chợt nghĩ đến Võ Hồn Điện có một cái Bỉ Bỉ Đông, mơ hồ cảm thấy ...
Vị trí như vậy, đối với người đứng trước mặt hắn, thật sự là thích hợp. Nàng năng lực một chút cũng không kém Bỉ Bỉ Đông, nhưng mà ... không một ai hiểu thấu năng lực của nàng.
Hiện tại Hoàng Thất đã bắt đầu chia thế lực, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ phải bước vào trận tuyến này.
Nếu không phải bản thân hắn không quá quan tâm những thứ như quyền lực và tài phú, hẳn là sẽ bước vào trận doanh của Thái Tử.
Nhưng làm người đỡ đầu của Thái Tử, chính là thời khắc đều phải đối diện với nguy hiểm, hắn không muốn đặt bản thân mình vào ngõ cụt, nhất là càng không muốn Độc Cô Nhàn rơi vào khốn cảnh.
Bởi vậy, hắn đã lựa chọn Tuyết Băng.
Tứ hoàng tử nhìn có vẻ ngu ngốc này, thiên phú kém, nhưng hắn cũng không phải ngu bình thường.
Người có thể ẩn nhẫn, thường sẽ làm nên nghiệp lớn.
Còn có một cái Tuyết Tinh thân vương mơ hồ ủng hộ hắn nữa, mặc dù cái tên Tuyết Tinh này mười phần háo sắc, đầu óc cũng chẳng ra làm sao, nhưng lúc được việc thì vẫn là được việc.
- Vậy nên có thể đưa ta đến Sát Lục Chi Đô được không ? Ta muốn đi đón hắn !
Diệp Phi Linh nghĩ tới chính mình đã chuẩn bị đủ đồ, nếu Đường Hạo không cho nàng đi, nàng liền lén tới đó là được.
- Ngươi nói Đường Tam hiện tại ở Sát Lục Chi Đô ?
Độc Cô Bác hoàn toàn bất ngờ. Vẫn biết Đường Hạo là tên điên, nhưng mà ngay cả con mình hắn cũng ném vào nơi đó, thật sự khó mà hiểu được.
- Đúng vậy, thời gian là từ một năm trước, hắn hẳn là sắp xuất quan rồi, ta muốn trước tới đón hắn !
Thuận tiện, bẻ gãy một cánh hoa đào của Đường Tam. Hồ Liệt Na cũng vậy, mà Thiên Nhận Tuyết cũng thế, hai nữ nhân này không cần hướng lòng về phía hắn.
Bởi vì, đến cuối cùng, Đường Tam sẽ không yêu bọn họ.
Đáng thương, mấy cái nữ nhân kết cục đều là công cụ làm đá lót đường.
Giống như mình, cũng chỉ là đá lót đường trên trận tuyến phân chia thế lực của Hoàng Thất Thiên Đấu.
Như vậy thì trước đi đón Đường Tam, sau đó để lão cha nhầm tưởng nàng cùng hắn lây dính quan hệ, dựa vào Đường Hạo hung tiếng bại lộ, đem mình thành đích ngắm của Võ Hồn Điện.
- Ngươi nghĩ hắn tiến vào đó rồi còn có thể toàn mạng trở ra sao ? Phải biết rằng ở trong đó không thể sử dụng được hồn kỹ, còn có những người sống trong đó sử dụng Sát Lục làm quy tắc, không ngừng giết chóc mỗi ngày !
Độc Cô Bác nghĩ tới mấy cái tin tức từ trong cổ tịch ghi chép lại, phản bác Diệp Phi Linh đến Sát Lục Chi Đô.
- Hắn sẽ trở lại !
Diệp Phi Linh nắm rõ chuyện này, cho nên mới tính toán đến Sát Lục Chi Đô.
- Ngươi cứ như vậy tin tưởng hắn trở về ?
Độc Cô Bác nhịn không được hỏi nàng. Sự tin tưởng mù quáng này, cho dù chính hắn không mong tên tiểu quái vật đó chết đi, nhưng Diệp Phi Linh lấy đâu ra tự tin đến vậy ?!
- Đúng vậy, Đường Tam sẽ trở về, hơn nữa còn là hoa lệ trở về !
Nàng sẽ vì hắn trải sẵn con đường ngắn nhất để hắn có thể yên tâm thành thần.
Diệp Phi Linh nghiêng đầu mỉm cười. Nàng đã nghĩ ra mấy cái tình tiết sau này.
Nàng muốn thay đổi nó.
Không muốn Tiểu Vũ gặp phải tang thương như vậy nữa.
Không muốn chính mình trở thành đá lót đường như vậy nữa.
Độc Cô Bác trầm mặt nhìn xuống.
Diệp Phi Linh là một cái nữ hài duy nhất đứng ở trước mặt hắn mỉm cười.
Cho đến tận bây giờ, chỉ có Đường Tam cùng nàng là hai cái duy nhất chịu làm bạn với hắn.
Đường Tam khác nàng.
Hắn là nam nhân, cũng không quan tâm đến thế sự.
Nhưng Diệp Phi Linh ... nàng hiện tại đã sắp trưởng thành rồi.
Điều này đồng nghĩa, một khi nàng trưởng thành, hắn sẽ không còn có thể nhìn thấy nàng cười như thế này được nữa.
- Diệp Phi Linh, Bản Tọa đưa ngươi đi !
Diệp Phi Linh gật đầu.
- Được, trước rời khỏi nơi này đã !
Mấy cái hồn sư rồi cũng tìm ra dấu vết thôi, nhưng nàng đã ngụy tạo khá nhiều rồi, còn để lại cả ký hiệu cho sư phụ.
Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh đi sâu vào trong rừng, trong lòng mặc nhiên đi theo bảo hộ.
Có lẽ, đây là thời khắc yên bình hiếm hoi cuối cùng của hắn và nàng đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK