Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì mặt mũi, hắn chưa bao giờ nói ra phần tâm ý này. Cho dù hắn ám chỉ đối với Diệp Phi Linh vô số lần, đôi lúc là cố ý, có lần là vô tình, nàng lại giống như không hiểu.

Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, trong lòng đã có tâm ý của chính mình, sao có thể không có tâm tư hướng về người khác ?

Diệp Phi Linh so với đồng trang lứa sớm thông tuệ, nhất là năng lực trác tuyệt của nàng khiến cho bao người ngấp nghé.

Độc Cô Bác càng nghĩ càng giận.

Chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng, hắn sẽ để tâm. Cho dù nhận thức được Diệp Phi Linh khiến tâm trí hắn rối loạn, thậm chí muốn giết nàng để thoát khỏi cảm giác này.

Nhưng lúc hạ thủ, đến cuối cùng hắn lại không nỡ. Nàng tựa như một điểm sáng lung linh trong lòng hắn, lấp lánh cùng ấm áp đến lạ kỳ.

Độc Cô Bác buông xuống mũ áo choàng, Diệp Phi Linh đang ở ngay trước mặt hắn, coi như không vì thanh âm trong đầu hắn thôi thúc, hắn cũng không thể để nàng tách ra khỏi mình lần nữa.

*******

Thần Giới - Trung Tâm Hội Chính.

Bàn Cờ Sinh Mệnh đã kết thúc, Hải Thần mất đi một quân, Sinh Mệnh Nữ Thần cùng Huỷ Diệt Chi Thần mỗi người trụ lại một quân.

Chỉ có Tu La Thần là toàn quân đều giữ, thậm chí thẳng đường tiến vào nhà chính.

Trò chơi này, Tu La Thần là người cười đến cuối cùng.

- Tốt, vạn dặm kinh lịch không bằng một lần thử chơi trò may rủi. Lần kế tiếp chúng ta sẽ không thua !

Huỷ Diệt Chi Thần cau có nói. Hắn không nghĩ lần này sẽ bị diệt gần như toàn bộ người, nếu không phải Sinh Mệnh hi sinh một quân chắn thay hắn, có lẽ một quân cuối cùng cũng không thể giữ được.

- Không sao mà, dù sao ta vẫn không nhìn ra quân cờ của Tu La Thần là kẻ nào. Chàng đoán được là ai không ?

Sinh Mệnh Nữ Thần ôn hòa nói. Nàng quả thực rất tò mò bốn quân cờ của Tu La Thần, mặc dù xuất quân muộn hơn bọn họ, nhưng chất lượng thật sự đều được đảm bảo.

Huỷ Diệt Chi Thần nhếch môi cười. Hắn để ý bàn cờ rất kỹ, có một quân sau khi xuất chuồng vẫn luôn chạy song song với quân Đường Tam của Hải Thần, một quân khác thì giống y đúc Đường Tam chạy bước nào hắn liền theo bước đó.

- Cũng có thể không phải, nhưng ta đoán Hải Thần cùng Tu La tranh nhau đoạt Đường Tam mà thôi. Một đám không có kiến thức, rõ ràng quy tắc thần vị tranh đoạt trước giờ chưa từng có tiền lệ một hồn sư được phép hưởng hai cái thần vị, muốn Đường Tam chết luôn sao ?

Sinh Mệnh Nữ Thần hiểu ra, thoáng mỉm cười.

- Hắn là song sinh võ hồn, tiềm lực lớn hơn người khác, sao chàng lại nghĩ hắn có thể chết như vậy. Chỉ đáng tiếc bọn họ tính không bằng người tìm, không biết Đường Tam sẽ lựa chọn ai đây ?

Hủy Diệt Chi Thần nhìn vợ mình hòa nhã, tâm tình khó chịu cũng vì thế mà tiêu tan phân nửa, vui vẻ cùng nàng dạo phố. Thần Giới trung tâm hôm nay cực kỳ náo nhiệt, nhưng cũng không vui bằng thế giới con người.

- Chàng muốn xuống hạ giới chơi không ?

Sinh Mệnh Nữ Thần nhìn tới Biển Mây Lưu Sa không có động tĩnh, đối với bên Tu La Thần cũng không mang theo sát khí thường ngày, lập tức đánh chủ ý trốn xuống Đấu La thế giới chơi một chút.

Bình thường các vị thần không dễ hạ giới, ấy là vì sẽ tiêu tốn kha khá thần lực cùng thiết lập thông đạo dẫn xuống. Sinh Mệnh cùng Hủy Diệt lại càng khó hạ giới, ấy là vì bọn họ không có người kế thừa như Hải Thần hay Tu La Thần.

- Đều nghe nàng !

Hủy Diệt Chi Thần vui vẻ chiều ý vợ mình. Mặc kệ có chuyện gì, hắn đều sẽ thay Sinh Mệnh chống đỡ, kể cả Tu La Thần có ý kiến gì cũng không thể thay đổi được chuyện bọn họ muốn hạ giới.

Cứ như vậy, Sinh Mệnh Nữ Thần cùng Hủy Diệt Chi Thần đồng thời buông thả khí tức, Thành Hủy Diệt cùng Sinh Mệnh Vực liền mất đi ánh sáng rực rỡ thường ngày.

Các vị thần khác cũng rất ngạc nhiên, bởi vì chuyện hạ giới không thông qua Ủy Ban Thần Giáo bọn họ không đủ thần lực để làm được, chỉ có năm vị chủ thần mới có thần lực siêu cường để làm vậy.

- Hai người đó ... cũng đi rồi sao ? Thú vị thật !

Hải Thần hê hê cười, đối với Tu La Thần nâng ly. Ngoài hắn cùng Tu La có để lại thần tích dưới hạ giới, những người còn lại không một ai có được thông đạo truyền tống xuống Đấu La.

Xem ra ... hẳn là đi chơi đi ?

- Ngươi cả ngày thú vị, nàng vẫn còn giận ta !

Tu La Thần buồn bực cụng ly đáp lại. Biển Mây Lưu Sa không có động tĩnh, Tước Thần hoàn toàn không để lộ tiếng gió, thật giống như nàng ấy không muốn gặp hắn mà bế quan.

Hải Thần nhìn vẻ mặt mướp đắng của Tu La Thần, trong lòng hết sức hả hê. Tước Thần đột phá năng lực trở thành chủ thần, Tu La Thần vốn dĩ đã không còn cơ hội khống chế nàng.

Hai người bọn họ mập mờ dây dưa không rõ, Hải Thần vốn định chen một chân, nhưng Tước Thần lại lạnh lùng nói với hắn người nàng thích là người khác. Thần Giới này trừ bỏ hai người bọn họ còn độc thân, kẻ khác cũng không nhàm chán đến vậy.

Cho nên nhìn Tu La Thần ăn mệt cũng là một loại hưởng thụ.

Tu La Thần nhìn Hải Thần cười rung đùi đắc chí, trong lòng cũng lấy đó làm phiền, tức khắc biến mất không dấu vết.

Hải Thần ngước về phương hướng Sinh Mệnh Nữ Thần cùng Huỷ Diệt Chi Thần biến mất, chắp tay lên đầu hưởng thụ.

- Mong là hai người các ngươi tận hứng, Đấu La thế giới thật sự mong đợi các người ghé thăm đấy !

Tiếng nói của Hải Thần vang vọng trong không gian, nhưng xung quanh chỉ là một mảnh tĩnh mịch.

Sinh Mệnh Nữ Thần cùng Huỷ Diệt Chi Thần hoàn thành kết nối thông đạo, lập tức nhảy xuống hạ giới.

Thế giới rộng lớn này, hai người bọn họ đã đâu không ra ngoài thăm thú. Đấu La thế giới không biết là bộ dáng gì, cho dù bọn họ có thể dùng quang chiếu nhìn rõ cuộc sống thế gian, nhưng lại không thể chân chính cảm nhận được.

- Huỷ Diệt, chàng nghĩ chúng ta nên đi đâu ?

Sinh Mệnh Nữ Thần nhìn diện tích Đại Lục dưới chân thông đạo ngày một lớn, lại xem đến các công trình kiến trúc thấp thoáng ở ba khu vực khác nhau dần dần hiện rõ, phân vân lựa chọn nơi đặt chân.

Huỷ Diệt Nhìn xuống hai luồng quang mang một đỏ một xanh rực rỡ nối liền thần giới, còn có một luồng sáng màu vàng kim đang lơ lửng giữa lưng chừng trời chưa kết nối thông đạo, trong lòng có phần suy tư.

- Đến bên trái, chúng ta đi Thiên Đấu Đế Quốc trước !

Sinh Mệnh Nữ Thần gật đầu, trong tích tắc hai luồng khí tức xanh cùng tím đều biến mất không thấy. Huỷ Diệt nếu thích Thiên Đấu Đế Quốc, vậy liền đến đó trước tiên.

*******

- Tiền ... tiền bối ...

Diệp Phi Linh ngập ngừng hỏi Độc Cô Bác. Ánh sáng từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn dìu dịu hắt qua gương mặt hắn, trong ánh mắt ẩn chứa lo lắng cùng nghi ngại hướng về nàng.

Diệp Phi Linh thoáng ngây người. Vẻ mặt này ... chẳng lẽ ông ta định nói tiếp mấy cái không nên nói ?

Ha ... ha ha ... Đùa sao ?... - Nàng trong lòng cười nhạt. Sao có thể có chuyện như vậy kia chứ ?

Diệp Phi Linh cúi đầu, bộ dáng biểu hiện giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt lỗi. Độc Cô Bác không thể nào là cái dáng vẻ này, không thể nào ...

Nguyên tác xác định, ông ta cả đời chỉ yêu một người vợ đã khuất..

Cho nên ... không thể nào có chuyện như vậy được. Diệp Phi Linh không dám tin, phảng phất giữa mờ mịt hư vô sẽ không bao giờ có một đáp án rõ ràng.

Độc Cô Bác đối xử với nàng tốt hơn người khác, nàng nhìn đến rõ ràng.

Nhưng đó chỉ là ăn may dựa trên hào quang của Đường Tam, không phải sao ?

Trái tim nàng có chút run rẩy, từ khi biết bản thân tiến đến Đấu La thế giới, nàng vẫn luôn cho rằng bản thân có thể bình tĩnh.

Mặc kệ mọi chuyện, cho dù trời sập nàng vẫn có thể bình tĩnh.

Ngay cả khi vì bản thân mình khiến Đấu La thế giới bắt đầu diễn sinh vũ điệp hiệp ứng, khiến những người bên cạnh gặp tổn thương không nên có, tận mắt chứng kiến dòng chảy mạch truyện vẫn không hề thay đổi.

Nàng cho rằng ... thế giới này vẫn sẽ như vậy mà thôi. Không thể dựa vào ai, ngay cả Đường Tam cũng không phải là đối tượng nàng muốn công lược, thậm chí khi nhận ra tình cảm của bản thân bị ánh sáng của Đường Tam điều khiển, nàng trong lòng thật sự rất tuyệt vọng.

Bản thân xuyên không nhưng lại chỉ là một con rối có suy nghĩ, không thể làm trái với những gì thiên đạo chỉ dẫn. Nàng cảm kích Độc Cô Bác, mắc nợ Độc Cô Bác, mang ơn hắn cứu mạng.

Nhưng ... nàng không thể hiểu được vì sao lại là tình cảnh này.

Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh im lặng, nàng không nói gì lại cúi đầu xuống.

Hắn dám chắc Diệp Phi Linh đã nhận ra hắn muốn nói gì. Nàng thông minh như vậy, sao có thể không đoán được tâm tư hắn đây ?

- Ta cho là ... ta đã biểu hiện rõ ràng đến vậy, ngươi thế nhưng vẫn không hiểu sao ? Là ... ngươi không hiểu hay cố tình không hiểu ?

Độc Cô Bác quỳ gối xuống, hướng ánh mắt nghiêm túc của hắn nhìn về phía Diệp Phi Linh.

Thời gian bây giờ còn quá sớm.

Nhưng hắn đã không đợi được.

Đưa cánh tay nắm lấy bàn tay nàng, nhìn năm ngón tay mềm mại nằm trong lòng bàn tay khô gầy của hắn, Độc Cô Bác thoáng qua vài giây do dự. Hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ xuống nước vì một người khác, cho dù cả thiên hạ này lần nữa sụp xuống.

Độc Cô Bác hắn mặc kệ !

Diệp Phi Linh kéo tay muốn rút về, bàn tay lại bị hắn giữ chặt. Trên mu bàn tay đột nhiên có cảm giác ấm áp.

Diệp Phi Linh choáng váng, Độc Cô Bác vậy mà hôn lên mu bàn tay nàng !

Giống như kỵ sĩ hướng đến vị tiểu thư trong lòng mình mong đợi đã lâu, Độc Cô Bác chính là hướng đến Diệp Phi Linh thổ lộ.

- Em khiến cho Bản Toạ rối loạn, giữa vô vàn nguy hiểm bên cạnh ta chỉ lo rằng em sẽ biến mất !

Giữa không gian vắng lặng, thanh âm của hắn trầm thấp mang theo chân thành dành cho nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK