- Vài chục năm trước, Vương cũng bởi vậy mà chết đi, nhân loại đó thực sự vô cùng nguy hiểm, Ty Thư, ta trong lòng vẫn muốn báo thù !
Ty Thủy nhắc tới chuyện cũ, Ty Thư trong lòng lại là một lần dao động.
Vốn dĩ Medusa cũng phân ra cấp bậc, chỉ cần càng rực rỡ thì sẽ được tôn lên làm Vương, đối với Xà tộc màu sắc càng rực rỡ thì năng lực càng cường đại.
Ty Thư rời tộc đàn một vạn năm, trong đó có không ít tân vương mới được sinh ra, trải qua mấy chục lần nội chiến giữa các Vương đẫm máu, có một đầu Medusa khác nhỏ hơn, tuổi đời cũng là một vạn năm, trên mình mang theo thất thải quang sắc chiến thắng.
Dựa theo tập tục, đầu Medusa này chính là Vương mới của Xà Nhân Tộc.
Thế nhưng chừng ba chục năm trở về trước, tân Vương còn chưa yên ổn ngai vị đã bị nhân loại sát hại một cách dã man. Thời điểm Ty Thủy theo dấu tích tìm tới, Tân Vương chỉ còn lại một bộ da.
Đây là vết tích bị nhân loại đoạt đi hồn hoàn cùng hồn cốt, trước khi chết còn mang lại vô tận thống khổ.
- Ty Thủy, ta hiểu được phẫn hận của ngươi, nhưng là nàng mới chỉ có mười sáu !
Đáy lòng Ty Thư phân vân giữa hận thù cùng báo ân, cuối cùng nghĩ ra điểm mấu chốt.
Đúng, Diệp Phi Linh chỉ mới mười sáu, thời điểm nàng sinh ra hoàn toàn không có can hệ đến chuyện kia, phân biệt rạch ròi giữa báo thù cùng trả ơn, Ty Thư lựa chọn hoàn lại.
Ty Thủy lúc này mới ngẩn ra. Mười sáu, cũng không phải là thời gian kia. Đây là nói nữ hài này không có can hệ gì với lúc đó, đương nhiên cũng là hai chuyện khác nhau.
- Ta hiểu được, Ty Thư, ta lập tức cho người an bài !
Xà Nhân Tộc cuối cùng cũng không phải là chủng tộc hiếu chiến, còn có một nửa nhân loại thân, cuối cùng nên lưa chọn thế nào nàng đã biết.
Diệp Phi Linh cùng hai đầu Bích Huyết Xà ở cạnh, trong khi đó Cửu Tiết Phỉ Thúy đã bắt đầu tấn công con mồi. Cào loạn cả nửa ngày, rắn nhỏ cũng không đớp được miếng nào, chính là chọc cho Phong Điểu một mắt bị độc mù.
Ở bên ngoài dựa vào Ty Thủy phân phó, tộc nhân đều đã đốt lửa trại. Người nào người nấy đều tranh thủ mài móng tay, hôm nay nhất định xẻ thịt Phong Điểu cấp ăn hả giận.
Bốn mươi đầu Phong Điểu kích thước lớn như vậy, đủ cho mỗi nhà ăn đến no thì thôi. Một vạn năm nay Xà Nhân Tộc đều thua thiệt trước Phong Điểu, hiện tại có thể bóp chết Phong Điểu chính là đáng ăn mừng.
Hơn nữa thịt hồn thú ăn vào còn có thể tấn giai, đây lại là chuyện tốt. Chính vì điểm này Ty Thư mới nghĩ từ bỏ báo thù.
- Phi Linh, ngươi đến nhìn xem muốn đầu hồn thú nào ?
Diệp Phi Linh cười cười, Ty Thư đây là muốn nàng lựa chọn. Dù sao cũng là há miệng đòi quà, không bằng chọn đầu hồn thú lớn nhất đi.
Năm vạn năm Phong Điểu !
Ty Thư gật đầu, trong lòng cũng không có nuối tiếc hay thương xót gì, đối với trạng thái Thạch Hóa giải trừ một phần, để đầu nó thoát khỏi hóa đá.
Đầu Phong Điểu năm vạn năm kia vừa mới thoát khỏi trạng thái thuộc tính, lập tức quắc mắt nhìn lên.
Nó vốn là đại diện cho tầng lớp mới trưởng thành trong tộc đàn, lần này dẫn đội đến đánh chiếm Xà Nhân Tộc, không nghĩ ra lật thuyền trong mương.
Bại bởi tay Xà Nhân Tộc nữ vương, chết cũng không oan.
Thế nhưng Xà Nhân Tộc lúc này lại muốn làm gì ? Chính là hành hạ nó trước khi chết sao ?
Diệp Phi Linh nhìn đầu Phong Điểu kia quắc mắt nhìn sang hai bên, bộ dáng mười phần cơ linh. Trong đôi mắt nó hàm chứa cảm xúc cũng rất kỳ lạ.
Hồn thú ngàn năm đã có linh trí, vạn năm đều đã có trí tuệ giống như nhân loại, chỉ khác một điều nếu không tiến vào thập vạn niên hoặc hóa hình, chúng không có khả năng giao tiếp với con người.
Nghĩ tới con Phong Điểu khốn kiếp này ở trước mặt mình dám nuốt tộc nhân, Ty Thư trong lòng giận sôi, móng tay dài sắc nhọn, trực tiếp túm lông Phong Điểu bứt sạch.
Bản năng hồn thú đối với thiên địch dẫn động, Phong Điểu ăn đau đớn điên cuồng rú liên hồi. Những tiếng quang quác không ngừng vang vọng trong lãnh địa, Xà Nhân Tộc nghe tới tiếng kêu, toàn bộ ánh mắt đều đỏ rực lên.
Bất quá Ty Thư ra tay có chừng mực, vẫn là để chừa lại hơi thở cho Phong Điểu. Cái đầu nó đã đầm đìa máu, không nhất thiết phải giết ngay lập tức.
Bao nhiêu năm tộc nhân thống khổ, hiện tại mỗi ngày đều giết một đầu Phong Điểu thị uy cùng bổ sung dinh dưỡng cho tộc nhân, như vậy rất tốt.
- Chết trong tay ta, hoặc trở thành hồn hoàn của nhân loại, ngươi sẽ lựa chọn thế nào ?
Ty Thư lẩm bẩm, lạnh lùng cười. Phong Điểu không có khả năng nghe không hiểu lời nàng nói, chỉ là nàng muốn xem nó sẽ lựa chọn làm sao.
Diệp Phi Linh ở một bên nhìn Ty Thư tận lực '' thuyết phục '' Phong Điểu trở thành hồn hoàn của bản thân, trong lòng thầm sợ hãi tâm lý Xà Nhân Tộc có điểm vặn vẹo.
Bởi vậy không tự chủ mà ôm hai đầu rắn chặt một chút. Bích Huyết Xà cũng đối với nàng ỷ lại, cuộn tròn thành một đoàn bảo hộ.
Sau cùng, khi Phong Điểu chỉ còn thoi thóp, Ty Thư cũng đã rời đi, Diệp Phi Linh mới nhẹ nhàng tiến đến.
Phong Điểu bị Ty Thư hại thảm. Cả đầu nó lông lá bị vặt sạch, trên đầu là những vết cào ghê rợn. Hai con mắt cũng là đẫm máu, thoạt nhìn đều giống như sắp chết.
Sắp chết, nhưng lại không thể chết được.
Đặc trưng kỹ năng của Medusa - Thạch Hóa không chỉ có tính phong ấn mà còn có tính cầm giữ. Giống như một bức tượng, thậm chí còn có thể bảo tồn đến hàng ngàn năm không hư tổn gì, miễn là người thi triển kỹ năng còn sống.
- Ngươi không đau sao ?
Diệp Phi Linh đứng cách đầu Phong Điểu nửa mét, nhìn đầu chim thảm thương đến vậy, trên tay là Cửu Tiết Phỉ Thúy quấn quanh.
Phong Điểu nhấc lên đôi mắt đầy máu, nhìn chằm chằm nàng.
Cũng là khí tức hồn thú, nhưng lại không phải là khí tức Xà tộc. Nó không hiểu vì sao một cái thực vật hồn thú hóa hình lại xuất hiện ở đây.
- Nếu như chết trong tay Xà tộc, ngươi cam tâm sao ?
Diệp Phi Linh nhìn chằm chằm lại Phong Điểu. Đầu hồn thú này nghe hiểu được, nàng cảm thấy ánh mắt nó có điểm biến hóa.
Chính là không cam tâm.
Không cam lòng chết trong tay kẻ địch của mình như vậy, chết một cách đau đớn như vậy quá thống khổ.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu, cuối cùng hạ quyết định.
- Trở thành hồn hoàn của ta đi, ngươi sẽ không phải chịu thống khổ như vậy nữa, cùng với ta đi ra ngoài thế giới du ngoạn, ta cũng không biến ngươi thành thú vật mà sai sử, cộng sinh cùng với bản thể của ta, trở thành một phần tồn tại cùng ta thì thế nào ?
Phong Điểu do dự cùng mơ hồ.
Đây không phải hồn thú, vậy mà lại là nhân loại ?
Nhưng nhân loại thì thế nào ? So với Xà Nhân Tộc thì tốt hơn chỗ nào ?
Hồn thú cùng nhân loại là địch.
Nhưng vì sao hai đầu rắn kia lại không chết mà đối với nhân loại này thân cận như vậy ?
Phong Điểu không phải không nhận ra Bích Huyết Xà bảo bọc cùng che chở lấy Diệp Phi Linh. Lúc còn nghĩ nàng là hồn thú, nó thực sự rất hâm mộ nàng, cũng là đồng cảm nàng.
Nó còn tưởng nàng cũng giống như nó, bị Xà Nhân Tộc bắt làm tù binh.
Bản năng hồn thú nói cho nó biết, nàng không phải là kẻ nguy hiểm. Hương khí trên người cực kỳ ôn hòa cùng vô hại, có thể tin tưởng được.
Ôn hòa ... vô hại ...
Diệp Phi Linh lựa lúc trời đêm, đem tinh sa dẫn động mê hoặc tâm trí Phong Điểu. Nếu đầu hồn thú này còn ở thời kỳ toàn thịnh, nàng chắc hẳn không dám làm vậy, nhưng bây giờ nó đã rất mỏi mệt rồi.
Không thể về nhà, kết cục tù binh chỉ có một con đường chết. Nếu như không muốn chết, vậy thì có thể tình nguyện đi theo con người ...
Đau đớn vì cái chết trong tay kẻ địch kích thích Phong Điểu, lại thêm Diệp Phi Linh không ngừng dỗ dành nó, cuối cùng Phong Điểu thần trí hoàn toàn bị Diệp Phi Linh dẫn dắt, thật sự đầu nhập trở thành đệ ngũ hồn hoàn của nàng.
Diệp Phi Linh chỉ cảm thấy một nguồn năng lượng màu xanh trắng tiến đến, trong thức hải không ngừng mở rộng, có thứ gì đó len lỏi chui vào trong đầu, cả người ngập lên một cỗ năng lượng thuần khiết.
Bốn mươi chín cấp bởi vì nguồn năng lượng thuần khiết này, trực tiếp đột phá thành năm mươi cấp !
Diệp Phi Linh lập tức ngồi xuống, chuyên chú mà bắt đầu tiến hành thu thập hồn hoàn. Ở ngay trước mặt, vạn niên hồn hoàn màu đen trôi nổi trên đỉnh đầu, thoáng bị Diệp Phi Linh hấp thụ, vòng tròn chậm rãi thu nhỏ dần.
Ty Thư nhìn tới, trong ánh mắt chỉ cảm thấy lung linh.
Bang một tiếng, Cầm võ hồn tự động phóng xuất. Vòng tròn hồn hoàn lập tức bị hút vào trong Cầm võ hồn, năm cái hồn hoàn một tím bốn đen tản ra xoay quanh Diệp Phi Linh, lẫn trong đêm tối phát ra luồng ánh sáng chói mắt.
Toàn thân Diệp Phi Linh tản ra ánh sáng màu diệp lục, giữa trời sao từng hạt ánh sáng lấp lánh lung linh như đom đóm mùa hè. Theo làn gió có một mùi hương tản mát đầy dịu nhẹ, chậm rãi thấm vào hơi thở sự tươi mát.
Giống như chồi non vươn mình thành cây nhỏ, cả người Diệp Phi Linh thoáng chốc đều có biến hóa. Tóc thoáng dài thêm, thân thể bắt đầu biến chuyển từ loli sang thiếu nữ mới lớn, toàn thân đều phát ra quang mang thiếu nữ tươi sáng.
Diệp Phi Linh chậm rãi mở mắt.
Bởi vì hồn thú bị nàng dẫn động tự nguyện, cho nên quá trình hấp thu hết sức dễ dàng, hơn nữa Diệp Phi Linh cảm thấy vui mừng chính là Phong Điểu cho nàng một cái hồn cốt.
Diệp Phi Linh hoàn thành hấp thu, lúc này tượng đá Phong Điểu liền lập tức hóa thành bụi phấn, theo gió trôi đi để lại một cái xác không hồn.
- Ngươi hấp thu xong rồi ?
Ty Thư chậm rãi bò tới. Diệp Phi Linh trải qua tiến cấp, bước vào hàng ngũ năm mươi cấp Hồn Vương, trên người toát ra một loại cảm giác thực lực mạnh mẽ.
Diệp Phi Linh ngẩng đầu, chớp mắt nhìn lên. Thoáng chốc nàng bỗng nhấc lên cảm giác kỳ lạ, tựa hồ Medusa trước mặt rất ngon miệng.
Diệp Phi Linh nuốt nước bọt cái ực, trong đầu không ngừng tịnh hóa bản thân. Đây là cảm giác của Phong Điểu, cũng không phải của nàng. Đừng nói nàng muốn ăn thịt Ty Thư, ngay cả lá gan nàng cũng không dám.
- Đã xong, Phong Điểu tự nguyện để ta hấp thu, cảm giác đúng là khác xa với hồn thú không tình nguyện !
Diệp Phi Linh nhẹ giọng nói. Hồn thú tự nguyện, bản thân trải qua cực kỳ nhẹ nhàng, hơn nữa hồn lực đều mang theo năng lượng thuần túy, ngoài ra còn có cả hồn cốt hiếm có.
Ty Thư gật đầu, cũng không nhắc tới chuyện nhân loại cùng hồn thú, chỉ là thoảng qua ba đầu rắn nhỏ dò xét.
- Ba đầu rắn này đêu biến dị cả, ngươi làm sao có được chúng ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK