Phất Lan Đức cùng Thuỷ Vân Vũ quay đầu lại, nhìn Diệp Phi Linh dạo bước cùng Thái Tử, ánh mắt có điểm sáng lên.
Nhị đồ đệ lựa chọn không tệ. Hơn ai hết, Thái Tử chính là con rùa vàng ngàn năm khó gặp, hầu hết toàn bộ các vị tiểu thư có mặt ngày hôm nay đều mong đợi có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Nhưng vấn đề là trận tuyến của Diệp Tát Khắc.
Diệp Phi Linh có điểm ngại ngùng, theo sát bước chân của Tuyết Thanh Hà. Thái Tử ý tứ là đem nàng thành bia đỡ đạn, nếu như nàng thức thời thì còn có thể thưởng thức một chút.
- Tiểu thư đang lo lắng điều gì sao ?
Tuyết Thanh Hà tủm tỉm cười, bộ dáng anh tuấn tiêu sái bước đi. Hôm nay hắn thay mặt Tuyết Dạ Đại Đế đến tham dự hôn lễ của Lam Điện Bá Vương Long, ngoại trừ đại diện cho vẻ mặt của Thiên Đấu Hoàng Thất thì chính là tuyên bố quyền lực của hắn có thể sánh ngang với Ngọc Thiên Hằng.
Đương nhiên, chuyện này vẫn còn phải đợi một thời gian nữa mới hoàn thành, nhưng hiện tại thể hiện quyền lực tại một sự kiện lớn như này là lựa chọn không tồi.
Diệp Phi Linh lắc đầu, ngoan ngoãn đáp :
- Thái Tử, ta kỳ thực không lo lắng, chỉ là lần đầu tham dự hôn lễ của người khác mà cảm thấy hồi hộp !
Tuyết Thanh Hà bật cười. Diệp Phi Linh nhìn thế nào cũng sẽ thấy giống một tiểu thư trong sáng không hiểu chuyện.
Nhưng nàng thật sự trong sáng như thế sao ? Hoặc giả như Đường Tam ẩn giấu tâm cơ thật sâu, đem Võ Hồn Điện oanh kích một trận phía sau ?
- Tiểu thư khiến ta cảm thấy bất ngờ đấy, đây là tính cách thật sự của ngươi sao ?
Diệp Phi Linh chớp mắt. " Thái Tử " nói thế là muốn thăm dò sao ?
- Vâng ?
Đôi mắt nàng trong suốt, nhìn quanh gương mặt hồn nhiên không chút nào che dấu sự ngây thơ. Tuyết Thanh Hà nghiêm túc nhìn một giây, xác định Diệp Phi Linh không có phản ứng, lúc này mới nghĩ lại.
Hắn đã điều tra nữ hài này rất kỹ. Tiềm lực cao nhưng chẳng lẽ lại ngốc như vậy ?! Hoặc là sau thời gian mất tích kia liền trở thành như vậy ?
Điểm này khả năng lớn hơn.
Diệp Phi Linh bị người nhìn, lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng quay sang hướng khác. Tuyết Thanh Hà tâm tư khó dò, hơn nữa đằng sau không chỉ có thế.
- Muội đây rồi !
Ngọc Thiên Tâm tiêu sái bước đến, so với Thái Tử thì có một phần mạnh mẽ cường thế nhiều hơn. Diệp Phi Linh gật đầu, vẻ mặt cũng có điểm rạng rỡ.
Ngọc Thiên Tâm đến đúng lúc lắm, hắn cùng Thái Tử sánh đôi là vừa đẹp. Tuyết Thanh Hà cùng Ngọc Thiên Tâm tay bắt mặt mừng, giữa không khí có cảm giác sét đánh hiện lên.
Mà Diệp Phi Linh hiện tại tranh thủ thời cơ né qua một bên, đi tới cạnh viện trưởng cùng sư mẫu gia nhập. Chuyện của mấy người bọn họ tạm thời không nói tới, lúc này Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời tụ họp, ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Áo Tư La bởi vì trở thành phù rể, cho nên hắn cũng không có chạy loạn, ngước qua không khí vui mừng huyên náo tìm kiếm bóng người quen thuộc, cảm giác thật sự có phần mất mát.
- Lão Đại, ngươi cảm giác thế nào ?
Ngọc Thiên Hằng có điểm hồi hộp, hơn nữa tâm tình vui sướng nhiều hơn. Tuy vậy hắn vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì.
- Không tệ, ta cảm thấy vui mừng, nếu không ngươi cùng tiểu muội cũng kết hôn thử cảm giác một lần ?!
Đã một ngày không gặp Độc Cô Nhàn, trong lòng hắn thật sự rất mong đợi.
- Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư đã đến ! Thiếu chủ, người hãy sẵn sàng chuẩn bị, nghi thức sẽ bắt đầu tiến hành ngay bây giờ !
Ngọc Thiên Hằng nghe tiếng thông báo, cuối cùng cũng đến giờ lành. Trong thời khắc hắn cùng Độc Cô Nhàn kết thành đôi, người chủ trì hẳn là Bạch Kim Giáo Chủ của Võ Hồn Điện.
Đi thôi, hướng đến người con gái hắn yêu, cùng nàng duy trì cả đời.
Ngọc Thiên Hằng ánh mắt nghiêm túc, Áo Tư La đi theo sát phía sau. Chú rể cùng phù rể nhất định phải bắt nhịp cùng nhau, đồng thời che chở và bảo hộ cho cô dâu cùng phù dâu.
Nghi thức cử hành bắt đầu.
Trong tiếng nhạc du dương êm đềm, Ngọc Thiên Hằng đứng chờ ở bên ngoài sảnh, hướng ánh mắt về phương hướng cổng chính.
Độc Cô Bác là người đại diện cho Độc Cô gia, đi trước khoác tay dẫn đường cho Độc Cô Nhàn. Phía sau nàng là Diệp Linh Linh mang theo váy trắng, đồng thời nâng tà voan dài che mặt cho cô dâu.
Diệp Phi Linh nhìn đến bộ váy cưới, thật sự có điểm đắc ý. Thành phẩm một tháng của nàng, váy trắng tinh khiết điểm xuyết lam ngọc, trên rèm voan chỉ vàng thêu lên đồ án hoa hồng đi cùng hoa lưu ly.
Nếu tình yêu giống như hoa hồng đắm say, vậy thì hoa lưu ly lại đại diện cho sự vĩnh cửu, mong rằng tình yêu của bọn họ sẽ mãi mãi bền chặt.
- Váy thật là đẹp !
Thủy Vân Vũ nhỏ giọng nói. Nàng cùng Phất Lan Đức kết hôn, lúc đó nghĩ là tùy tiện cho qua, không ngờ rằng hôn lễ chân chính mới là dáng vẻ này.
Mặc dù Thủy gia không thể so được với Thiên Tam Tông, nhưng là muốn chút đồ này vẫn có thể bỏ ra.
Phất Lan Đức nhìn ánh mắt vợ mình hâm mộ, cánh tay vô thức siết eo nàng một chút. Hắn là kẻ lang bạt không tên, lại không thể cho nàng được những thứ xa hoa và danh giá như vậy, chỉ có thể ủy khuất nàng ấy bên cạnh mình trong hoàn cảnh này.
Nhưng là tương lai hắn sẽ cố gắng hơn, ít nhất khi bên cạnh hắn có nàng.
Diệp Phi Linh nhìn cẩu lương rải đầy trước mặt, khẽ che miệng lén lút tìm chỗ trống khác. Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn đã tiến lên vị trí danh dự, nàng khẽ xê dịch di chuyển vị trí xuống điểm cuối sảnh.
Lúc này, Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư đang đại diện cho người đứng đầu đọc lên tuyên ngôn lễ cưới. Sau đó là một màn cảm nhận và chúc phúc của gia đình hai bên, cho đến khi Ngọc Thiên Hằng vén lên khăn voan của Độc Cô Nhàn, thề ước rằng cả đời này sẽ mãi mãi bên nhau.
Diệp Phi Linh nhìn cảnh tượng, trong đầu có chút hoảng hốt. Tâm trí nàng xẹt lên hình ảnh màu sắc rực rỡ của chủ hôn, mỗi lúc hiện lên một bóng người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Cũng là hôn lễ tại sảnh, cũng là Võ Hồn Điện làm chủ hôn.
Trên đầu nàng toát ra đầy mồ hôi, không rõ vì sao lúc này lại nhìn thấy những cảnh tượng đó. Cảm giác giống như có những chuyện nàng đã quên mất, bởi vì gặp phải cảnh tượng quen thuộc, ký ức sẽ tự động khôi phục.
Độc Cô Nhàn tươi cười rạng rỡ, người người hân hoan đến chúc phúc. Áo Tư La tâm tình thả lỏng, cuối cùng lão Đại nâng kiều thê vào cửa, hắn còn chờ dịp tìm kiếm tiểu muội lần này đâu.
Mà những điều này, lại không có liên quan gì đến Diệp Phi Linh cả. Mọi người nhìn cô dâu chú rể cắt bánh cưới, sau đó là thời gian của những người trẻ tuổi vui đùa.
Độc Cô Nhàn cùng Ngọc Thiên Hằng đứng trên tầng hai của lâu đài, nhìn tới bóng dáng người quen mà chuẩn bị tung hoa cưới. Diệp Phi Linh thức thời rời đi, hoa cưới và những thứ ồn ào của buổi tiệc không phù hợp với nàng lúc này.
Mặc dù là hôn lễ, có thể là vì Ngọc Thiên Hằng cùng Độc Cô Nhàn thật tâm yêu thương nhau, nhưng đám cưới này là cũng là nghi thức kết giao chính trị giữa đám quý tộc đương thời.
Diệp Phi Linh cảm thấy phiền toái, nơi này thật xa lạ, lại càng như một hội chợ mua bán trao đổi cao cấp trá hình. Những ánh mắt soi mói kia, thực sự khiến nàng tâm tình muốn nát bét.
Nàng có thể không cố kỵ mà vung tiền, nhưng quyền lực lại không cho phép Diệp Phi Linh có quyền lựa chọn. Thân phận con riêng bất lực ở chỗ chính là không thể có được địa vị danh giá xứng đáng, cho nên tất cả những thanh niên xuất hiện ở đây hôm nay cũng có một phần tìm kiếm đối tượng tương lai.
Nhớ đến ánh mắt của Áo Tư La, Diệp Phi Linh không mong rằng hắn sẽ lựa chọn nàng. Theo thời gian tuổi tác tăng lên, nàng cảm giác không thể giữ mãi được sự ngây thơ thường thấy, chính là một bà già đi lừa trẻ con.
Vậy nên nàng rời khỏi khu vực bữa tiệc, nhìn tới hầu gái phục vụ tìm kiếm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi. Có những thứ chỉ cần thưởng thức là đủ, hoặc là trợ giúp viện trưởng cùng bảo hộ Trữ Vinh Vinh một chút.
Trữ Vinh Vinh nhìn đến bó hoa trong tay Độc Cô Nhàn, trong lòng cũng rất hâm mộ. Áo Tư Tạp của nàng lúc nào mới có thể cùng hắn tay trong tay như vậy ?
Mã Hồng Tuấn tận tình càn quét buổi tiệc, nhưng là cái miệng của hắn càng ngày càng kén chọn. Nhác thấy Trữ Vinh Vinh ánh mắt ảm đạm, hắn tận tâm bê cho nàng một đĩa đùi gà đến, còn hỏi có muốn ăn không ?
Trữ Vinh Vinh cốc đầu Mã Hồng Tuấn, mắng hắn cái đồ ham ăn, sau đó cùng nhau đi tìm Diệp Phi Linh.
- Oaaaa.... aaaaa
Bó hoa cưới rơi xuống, dẫn động theo thanh âm người hô lên. Trữ Vinh Vinh quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Ngọc Thiên Tâm nhanh tay bắt được hoa cưới trước tiên.
Diệp Phi Linh nghe tiếng người nói lan đến đây, vừa mới ngẩng đầu quay lại xem xem, ngoại trừ Trữ Vinh Vinh cùng Mã Hồng Tuấn đến gần đây, Ngọc Thiên Tâm cũng đang bước về phía này.
Ngày hôm nay tụ họp phần lớn các tiểu thư gia tộc, chẳng lẽ hắn ...
Nghĩ một điểm quan trọng, nàng cảm thấy có chút sởn da gà. Ngọc Thiên Tâm lại tính cầu hôn Trữ Vinh Vinh ?
- Lục tỷ, mau chạy a !
Trữ Vinh Vinh ngạc nhiên, chạy cái gì ?
Diệp Phi Linh dắt tay nàng chạy trốn, Mã Hồng Tuấn lại bê đĩa đùi gà đuổi theo, trốn một hồi tránh đi chỗ khác.
- Cửu muội, ngươi làm cái gì tránh đi vậy ?
Diệp Phi Linh suỵt một tiếng bí mật, trong chốc lát đem Trữ Vinh Vinh che chắn, lại đem bản thân biến thành bộ dạng ma chê quỷ hờn. Mã Hồng Tuấn vừa gặm đùi gà quay sang nhìn, lập tức đem đùi gà phun ra.
- Má ôi, Cửu muội, ngươi làm cái gì biến thành bộ dạng này ?
- Yên nào, hai người đừng nói gì cả, nhị thiếu gia Lam Điện Bá Vương Long tới cầu hôn Vinh Vinh tỷ kia kìa, đừng để bọn họ bắt được !
Trữ Vinh Vinh sửng sốt. Nàng vừa rồi tiếp xúc qua mấy người, thế nào lại thành Ngọc Thiên Tâm muốn cầu hôn nàng ?
Nhưng nhìn theo xếp thứ tự vị trí, nếu như hôm nay Ngọc gia thật sự đề nghị, nàng đứng ở trên lãnh địa của bọn họ cũng khó mà từ chối cho được.
Diệp Phi Linh một lòng muốn bảo hộ Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp hai người này, cho nên nhất định không thể để Ngọc Thiên Tâm thành công cầu hôn Trữ Vinh Vinh. Mà nàng lại biến thành bộ dạng ma quỷ như vậy, cũng không thể để ai đánh chủ ý lên bản thân cùng lúc.
Chỉ trách toan tính của Ngọc Thiên Tâm đặt nhầm nơi mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK