Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Thiên Tâm nhanh tay bắt được hoa cưới, chính là dự định hướng đến Diệp Phi Linh cầu thân.

Hắn đáp ứng trợ giúp nàng, đương nhiên kết hôn cùng Diệp Phi Linh là cách thức nhanh nhất. Thế nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Diệp Phi Linh, ngược lại Trữ Vinh Vinh lại cùng với một người khác bàn luận, khiến hắn không khỏi hoài nghi Diệp Phi Linh có phải đã sớm rời khỏi bữa tiệc ?

Dựa theo danh sách người hầu báo lại, chưa có một gia tộc hay xe ngựa nào rời khỏi đây. Tiệc cưới còn bắt đầu đến nửa đêm, vậy thì Diệp Phi Linh đã đi đâu ?

Nhìn Ngọc Thiên Tâm đem hoa cưới thu về, Diệp Phi Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trữ Vinh Vinh không bị nhắm đến là tốt rồi, miễn cho Trữ Phong Trí lại trở thành kẻ cầm gậy đánh uyên ương.

- Ta nói này Cửu muội, ngươi ... không có ý với bất kỳ nam nhân nào ở trong đây sao ?

Trữ Vinh Vinh tâm tình bát quái, đem quả bóng hướng về Diệp Phi Linh. Vốn là nàng muốn nói không có, nhưng lúc này một cái hầu gái quần áo rách tơi tả chạy về phía ba người bọn họ, cầu xin Trữ Vinh Vinh giúp đỡ.

Mã Hồng Tuấn đã chạy đi lấy đĩa đồ ăn khác, nhất thời lúc này xung quanh không có ai. Khu vực này rất vắng người, lâu lâu chỉ có mấy cái người hầu qua ngó chừng một chút.

Cách đó mấy bước chân, Tuyết Băng quần áo xộc xệch đuổi theo. Hôm nay hắn theo chân Thái Tử tới tham dự hôn lễ, tự nhiên là tìm kiếm người trong lời Độc Cô Bác chỉ định.

Bất quá nửa chừng xảy ra chút chuyện. Có người đối hắn sắp xếp, để cho hầu gái này bổ nhào vào người hắn.

Diệp Phi Linh cùng Trữ Vinh Vinh đồng dạng nghiêm túc trừng mắt. Quý tộc cùng hoàng thất thường xuyên có chuyện xấu, chính là bởi đám nam nhân cặn bã trụy lạc như thế này.

- Làm ... làm ơn ... xin các vị tiểu thư giúp đỡ ta ! Người kia ... người kia ... hức ... a hức...

Nữ hầu nghẹn ngào khóc lên. Trữ Vinh Vinh nổi lên lòng thương xót, đối với cái hầu gái này lập tức ra mặt.

- Không hổ là Tứ Hoàng Tử đa tình thành tính, đối với hầu gái cũng không buông tha !

Diệp Phi Linh nhìn vết xé áo, nếu là tay đối phương xé thì cổ áo và cúc phải đứt trước tiên, đằng này cúc cổ áo vẫn còn nguyên, tính toán gì đây ?

- Hai vị tiểu thư xinh đẹp đừng cản chuyện tốt của bổn Hoàng Tử, bằng không ... có người sẽ thay ta dạy dỗ lại hai vị đấy !

Tuyết Băng lời nói càn quấy, trên nét mặt là không coi ai ra gì. Còn nghĩ đem cái hầu gái này thu vào biệt thự của mình, hắn chưa động, ai lại dám động ?

Diệp Phi Linh nhìn tới Tuyết Băng, sinh tồn đến tận bây giờ khi trong tay không có tài nguyên, thật khiến nàng có chút bội phục.

Bất quá hành động lại không khiến nàng cảm phục chút nào. Giả ngốc thành danh, có thể là vì hoàn cảnh ép hắn phải làm như vậy, nhưng không ai ép Tuyết Băng dưỡng thành cái tính quý tộc khinh người.

Hắn chẳng làm cái gì cả, nhưng về sau Tuyết Dạ Đại Đế lại ép Đường Tam nhận hắn làm đồ đệ, một mình hắn thừa hưởng lại toàn bộ Thiên Đấu Đế Quốc.

Diệp Phi Linh không phục.

Vì cái gì một cái hoàng tử như hắn lại có thể thừa hưởng cả một Đế Quốc khi trong tay không có chút cống hiến nào ?

Trong khi các vị hoàng tử khác tranh đấu ngươi sống ta chết, đem quyền lực giành giật lấy từng chút, một cái phế tài hoàng tử nghiễm nhiên không làm mà hưởng, Diệp Phi Linh nếu ghét Hoàng Thất số một, vậy thì lại ghét kiểu người này số hai.

Ngay cả Đường Tam còn phải vất vả tu luyện đến nửa đêm, những gì hắn đã trải qua khiến nàng cảm thấy số phận dành cho hắn quá mức khắc khổ, vậy mà thiên đạo lại ưu ái cho Tuyết Băng quá nhiều.

Bởi vì hắn là Hoàng Tử sao ?

Cho dù là Hoàng Tử thì sao, còn không phải bại dưới tay một cái nữ nhân ?

Diệp Phi Linh cười nhạt, kéo ống tay áo Trữ Vinh Vinh.

- Lục tỷ, đừng cản chuyện tốt của Tứ Hoàng Tử. Hắn có gan làm, đương nhiên cũng có gan chịu. Nữ hầu này cũng không phải là đáng thương như vậy, Tứ Hoàng Tử đã nhắm đến, làm sao có thể để nàng chạy trốn đây ?

- Hừ, chỉ cần ta hướng đến Thái Tử đòi một cái công đạo, lại xem hắn có nửa điểm dám làm xằng bậy như vậy ? Cửu muội, ngươi cùng ta đến tố giác hắn, xem hắn còn dám đối với hầu gái này thế nào ?

Trữ Vinh Vinh không cho là đúng, lại đem lời nói uy hiếp ngược lại Tuyết Băng. Tứ Hoàng Tử tỏ vẻ không làm sao cả, dù sao hắn cũng nhìn trúng nữ hầu này rồi, nhất quyết đem người không buông tha.

Mà Diệp Phi Linh lại gõ cột sống Trữ Vinh Vinh, đồng thời truyền âm nói.

'' Lục tỷ, chuyện này chắc có ẩn tình. Hôm nay là ngày vui của Độc Cô gia cùng Ngọc gia, nếu chuyện này ầm ĩ truyền ra ngoài, sợ rằng Độc Cô Bác tiền bối sẽ nổi điên !''.

Trữ Vinh Vinh sắc mặt đại biến. Quả thực có chuyện này, năm đó cũng chỉ vì tên Tứ Hoàng Tử chết toi này mới khiến các vị sư phụ gặp phải khuất nhục, vì đó mà Diệp Phi Linh còn oán hận một hồi lâu, lúc này đang là hôn lễ, chút chuyện này tự khắc có người đến xử lý hắn.

- Hừ, coi như hôm nay ngươi gặp may đi, lần sau ta nhất định hướng Tuyết Dạ Đại Đế báo cáo chuyện này !

Trữ Vinh Vinh trầm mặt trừng mắt nhìn Tuyết Băng, một bộ ta nhớ mặt ngươi rồi đấy. Tứ Hoàng Tử phe phẩy quạt cười, lại tỏ vẻ chính mình tự tại cùng đắc ý.

Diệp Phi Linh khôi phục vẻ mặt, lúc này bồi tiếp Trữ Vinh Vinh rời đi là đúng đắn. Nàng mặc niệm trong lòng mười lần '' không dính đến Hoàng Thất '', yên tĩnh tránh về chỗ khác.

Tuyết Băng bản thân cũng là hồn sư, tự nhiên không tốn chút sức mà bắt được cái hầu gái kia. Hắn một tay bóp cổ nữ hầu này, ánh mắt ngập tràn lên oán độc.

Là ai muốn cắt đứt đường sống của hắn.

Nếu hôm nay không phải hai cái tiểu thư kia nhìn thấy mà là một đám nam nhân, hắn liền không tránh được một hồi tranh đấu ầm ĩ. Độc Cô Bác cam đoan bảo hộ hắn là khi hắn còn có thể ngồi vững vị trí này, nhưng hôm nay là đám cưới cháu gái ông ta.

Ầm ĩ lớn, ông ta sẽ nổi giận. Tới đó ông ta có thể cắt đứt bảo hộ hắn, vậy thì coi như hắn liền xong đời.

Trữ Vinh Vinh cùng nữ nhân kia, hắn trong lòng nhớ kỹ. Trữ Vinh Vinh hắn không động được, nhưng nữ nhân còn lại hắn thực sự thưởng thức.

Phải sớm tìm cách thủ tiêu nàng !

Cho nên Tuyết Băng sau khi đem xác hầu gái giấu đi, lập tức lại đến quậy tung bữa tiệc. Một đám nhà giàu chạy theo sau đít hắn nịnh bợ, nghiễm nhiên khiến hắn lại trở thành tâm điểm chú ý.

Diệp Phi Linh ở cạnh Trữ Vinh Vinh, tùy thời chú ý bảo hộ nàng ấy. Đám tiểu thư quý tộc lại bắt đầu chỉ trỏ, không ít người ác ý cho rằng Diệp Phi Linh nịnh bợ Trữ Vinh Vinh cùng Thái Tử làm thân.

Diệp Phi Linh toát mồ hôi, một mặt đi bên cạnh Trữ Vinh Vinh hòa nhã ứng đối, mà Trữ Vinh Vinh nghẹn một bụng tức, đối với mấy vị tiểu thư này châm chọc mấy câu.

- Ngươi không xinh đẹp bằng nàng, không chiếm được người khác yêu thích lại còn muốn tỏ ra ghen tị ? Ghen tị thì sang đó mà đứng ?

Hơn ai hết, Trữ Vinh Vinh rõ ràng việc này Diệp Phi Linh hoàn toàn không có quyền quyết định. Cho dù bản thân nàng là thiếu tông chủ của Thất Bảo Lưu Ly Tông, bởi vì bảo trì quan hệ với Thiên Đấu Hoàng Thất mà cũng phải nhún nhường Thái Tử ba phần.

- Trữ tiểu thư, ngươi thật cho rằng vì mình là thiếu chủ thì muốn vu oan giá họa người khác hay sao ?

Mấy vị tiểu thư quý tộc khác không dám đối cứng, lập tức chụp mũ phản bác. Trận tuyến nhất thời chia thành hai đoàn. Mười mấy vị tiểu thư quý tộc yêu thích Thái Tử đứng một bên, một số cảm mến Ngọc Thiên Tâm cùng chung trận tuyến.

Mà một số tiểu thư quý tộc thức thời lại hướng về phía Trữ Vinh Vinh bày tỏ thái độ ủng hộ. Trữ Vinh Vinh là cây đại thụ lớn, dựa vào nàng còn sáng giá hơn dựa vào Thái Tử cùng nhị thiếu Lam Điện Bá Vương Long.

Thất Bảo Lưu Ly Tông có thể là bạn của toàn thiên hạ, nhưng Thiên Đấu Hoàng Thất cùng Lam Điện Bá Vương Long thì chưa chắc.

- Yo, các vị mỹ nữ đây là muốn tập trung thưởng thức vẻ tài hoa lẫn nhau sao ?

Tuyết Băng kịp thời hướng tới chen vào giữa, Trữ Vinh Vinh cùng Diệp Phi Linh dị ứng đến mức nổi da gà, lập tức hướng đến chỗ khác tụ tập.

Trữ Vinh Vinh có thể cho Thái Tử ba phần mặt mũi, nhưng Tuyết Băng thì không cần. Tuyết Băng nhìn các nàng nóng nảy quay bước, một bộ dáng huýt sáo trêu tức, lại thêm một đám quý tộc nịnh bợ hùa theo, lúc này châm dầu vào lửa.

Độc Cô Nhàn cùng Diệp Linh Linh lúc này vừa vặn thay đồ bước ra, nhìn thấy tình cảnh này không khỏi có phần khó xử, đành phải đứng ra giảng hòa hai bên trước, lại hướng tới Trữ Vinh Vinh dung nhập. Thất Bảo Lưu Ly Tông là khách quý, hơn nữa Trữ Vinh Vinh chính là Cửu Bảo Lưu Ly Tháp trên đời chỉ có một cái, cùng bọn họ giao hảo mới là chính xác nhất.

Mọi người nhìn ra Độc Cô Nhàn hướng đến Trữ Vinh Vinh ủng hộ, lúc này mới quay mặt giả bộ cười nói vui vẻ mà tham gia. Trữ Vinh Vinh là phụ trợ hệ hồn sư, bọn họ chỉ cần đúng lý là không cần nể mặt, nhưng Độc Cô Nhàn lại khác.

Hiện tại nàng ấy là phu nhân thiếu chủ Lam Điện Bá Vương Long. Cho dù không nói lời nào, nhưng có một cái gia gia là Phong Hào Đấu La bảo hộ, bọn họ tuyệt đối không dám không thuận theo.

Người người đều sợ hung danh của gia gia nàng ta hơn đấy.

Diệp Phi Linh nhìn đến váy mềm, đồng dạng cũng là váy cưới, thế nhưng kiểu dáng này theo phong cách của hy lạp, mặc vào trông thoải mái hơn hẳn. Độc Cô Nhàn tự tin gợi chuyện, mọi người liên tiếp hùa theo, cuối cùng bữa tiệc biến thành kéo dài đến tận tối.

Đây là khoảng thời gian mà các vị quý tộc trẻ tuổi trông chờ nhất trong buổi tiệc. Nhạc nhẹ dần dần vang lên, đã có người bắt đầu tham gia khiêu vũ. Từng vị tiểu thư ánh mắt mong chờ, dựa theo lần này, không biết là vị công tử nhà ai sẽ lựa chọn chính mình đây ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK