Diệp Phi Linh trộm cười, nhưng nàng còn lâu mới nói cho hắn biết lý do, lập tức nghiêm mặt chuyển chủ đề.
- Tiền bối, ngài cần kiểu dáng nào ? Mẫu mới nhất phù hợp thịnh hành hay là mẫu cổ điển trang trọng một chút ?
Độc Cô Bác nhìn nàng chằm chằm, Diệp Phi Linh thấy hơi chột dạ, lúc này lại nghe hắn nói.
- Ngươi thích kiểu nào ?
Diệp Phi Linh ngẩng đầu, lại lướt qua dáng người của Độc Cô Bác. So với người khác thì hắn hơi gầy, lại có điểm ưu thương trong mắt.
Cái này là năm tháng để lại in hằn lên gương mặt hắn một nét riêng. Cho dù lông mày Độc Cô Bác có anh khí bao nhiêu cũng không thể che đi nét buồn này.
Diệp Phi Linh sờ sờ tóc, nghiêm túc đáp.
- Kiểu cổ điển một chút, ta sẽ thiết kế đơn giản, phần cúc áo thay bằng dây kéo, lại thêm khoác lưng choàng ngắn, màu sắc có thể là đen và xanh rêu, chỉ vàng cùng dây cuộn. Ngài có thể mang theo kim cài áo đặc trưng, lúc đó nhất định là có thể diện, đảm bảo ... đảm bảo ...
Diệp Phi Linh nghĩ tới đây, trong lòng lại không ngừng cười.
- Đảm bảo cái gì ?
Độc Cô Bác không biết từ khi nào đã tiến tới sát cạnh nàng, trên gương mặt hắn mang theo tìm tòi cùng nghiên cứu. Diệp Phi Linh nửa úp nửa mở, một chút nói không rõ ràng, hắn đương nhiên là tới gần để nghe cho kỹ.
Diệp Phi Linh đương nhiên không phòng bị, nhưng là lúc này cả người nàng đang ôm theo bản vẽ phác thảo, ngẫu nhiên bị người dí sát, thoáng chốc có điểm giật mình, theo bản vẽ lăn tròn rơi xuống nhặt lên, cố nhiên đụng phải mặt hắn.
Nàng lập tức ngã xuống ghế dựa. Quỷ tha ma bắt, lão già này đổi chỗ ngồi từ lúc nào ?
- Tiền bối, ngài ... làm cái gì vậy, dọa chết ta rồi ! Giữa ban ngày chơi dọa ma là không có được nha !
Diệp Phi Linh gương mặt đỏ tưng bừng, trong ánh nắng bên ngoài lấp ló, nàng giống như một đóa hoa kiều diễm tươi mát. Trống ngực phập phồng vì hoảng hốt, ngược lại là tư vị tiểu nữ hài biến mất, thoáng chốc ngập lên cảm giác nữ nhân trẻ tuổi.
Độc Cô Bác thoáng đỏ mặt, lập tức hừ lạnh chống chế.
- Nói tiếp đi ! Đảm bảo cái gì ?
Diệp Phi Linh khục khục ho một tiếng, ngoan ngoãn đáp.
- Đương nhiên là đảm bảo ngài anh tuấn tiêu sái, thực lực diễm áp quần phương, còn át cả độ thu hút của chú rể !
Nghe nàng phóng công phu vuốt mông ngựa, Độc Cô Bác nhíu mày.
Một bộ quần áo, nàng thật sự nghĩ như vậy ?
Bình thường không phải hắn vốn dĩ anh tuấn tiêu sái, thực lực diễm áp quần phương rồi hay sao ?
Đương nhiên đây là trong lòng Độc Cô Bác điềm nhiên cảm thấy thế, chứ thiên hạ thì không ai dám. Cho dù gương mặt hắn có yêu nghiệt đến đâu thì mấy ai dám đứng bên cạnh người chạm vào sẽ chết ? Hơn nữa cả ngày hắn còn đội mũ trùm kín đầu, bộ mặt không mấy người thấy được.
- Hừ, tốt nhất là như lời ngươi nói, bằng không bản tọa sẽ ... cho ngươi biết thế nào là trả giá đắt !
Độc Cô Bác lạnh lùng phủ nhận. Mặc kệ quần áo thế nào, tóm lại hắn tin tưởng tay nghề của Diệp Phi Linh, nhưng nếu nàng làm không đúng như lời nói, tới đó hắn mới có điều kiện để phạt nàng !
Diệp Phi Linh toát mồ hôi hột, trống ngực đập dồn dập liên hồi. Nàng vừa tức vừa bực, trong lòng âm thầm hỏi thăm tám đời Độc Cô Bác.
Lần nào cũng vậy.
Đại nhân, ôn thần, Độc Đấu La, làm ơn đừng có hăm dọa nàng nữa, nàng mới không sợ hắn hăm dọa đâu.
Nhưng thỏa thuận xong như vậy, Diệp Phi Linh mới nhớ ra bàn giao kim tạp hoàn trả lại, có điều ngẩng đầu lên đã không thấy bóng người.
*******
Trữ Vinh Vinh nhận được tin tức, trong lòng âm thầm tặc lưỡi.
Xem ra thời hạn lại phải kéo dài thêm.
Trữ Phong Trí nhàn nhạt nhìn, bộ dáng tỏ vẻ không sao cả. Thời gian trôi qua bao lâu thì Diệp Phi Linh cường đại bằng đó, con gái hắn có thể đợi, hắn lại không gấp.
Diệp Phi Linh ngược lại là bận rộn, thời gian ngắn dài đều là chuẩn bị đồ đạc, lại thêm tỉ mỉ chọn lựa quà mừng, đối với hôn lễ của Độc Cô Nhàn tận tâm suy nghĩ.
Đương nhiên là tại lão già đó hành nàng hai bộ quần áo, bằng không sao mình lại bận rộn đến vậy !
Diệp Phi Linh cắn cắn môi, mũi kim điểm xuống thuần thục thao tác. Thiên Đấu Đế Quốc thiếu gì thợ may, làm cái gì lại nhớ thương nàng hai bộ lễ phục ?!
Nhưng ngẫm ra cũng là nàng nợ hắn.
- Tiểu thư, cũng đã muộn rồi, sao người còn chưa đi ngủ ?
Diệp Phi Linh nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng, lại cầm lấy áo khoác trong tay, cả người có chút bần thần.
- Em ngủ đi, ta còn chuẩn bị cho xong ! Sắp tới vị kia cần gấp, ta phải nhanh chóng hoàn thành trước thời hạn !
Diệp Phi Linh nhìn cốc cà phê Ái Mạc Tâm cẩn thận mang tới, dĩ nhiên cảm thấy ấm lòng. Miêu nữ này từ đó vẫn trung thành theo mình như vậy, có lẽ không cần phải suy tính tới chuyện dùng cổ độc.
Nghĩ đến cổ, trong lòng Diệp Phi Linh thoáng chốc tỉnh táo hơn mấy phần. Lúc đó ăn vào Hải Đường Tâm, đột nhiên năng lượng kia cuồng bạo, báo hại đầu cổ mẫu luôn ẩn trong cơ thể nàng bị ép ra ngoài.
May là Nhị Long sư mẫu đã đem nó nướng chín, bằng không để bên ngoài cũng rất phiền. Cổ mẫu bị ép ra thiêu cháy, xem ra Diệp gia sẽ có mấy cái hầu cận đột nhiên chết. Đám sâu nhỏ này vô chủ, lập tức sẽ điên cuồng cắn nuốt huyết nhục ký chủ rồi tự vẫn.
Đây là chỗ đáng sợ của cổ trùng, ẩn sâu trong cơ thể người khác, đến thời khắc nhất định tự nhiên đoạt mạng.
Ái Mạc Tâm nhìn Diệp Phi Linh trầm ngâm, tự động đóng lại cửa phòng lui xuống. Thiếu gia lúc này cần nghỉ ngơi, nàng đương nhiên phải nghe lời.
Diệp Phi Linh sắp xếp đồ đạc, lập tức tiến vào không gian. Đám sâu nhỏ kia hiện giờ xem ra chỉ còn một đầu đi ?
Bởi vì sinh tồn, Huyết Trùng sẽ cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng còn lại một đầu sâu cuối cùng, trở thành Tử Cổ thuần khiết nhất.
mà Băng Trùng ...
Diệp Phi Linh bỏ từ trong Như Ý Bách Bảo nang ra ngoài, có trứng nhưng chưa nở được. Băng Tằm không nở, không có cách nào thu hút Băng Trùng tiến tới.
Diệp Phi Linh cắn môi tính toán. Giáng Châu ở trong không gian đã ngủ say, lúc này cũng không thể làm phiền tỷ ấy được.
Vẫn là tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn một chuyến.
Diệp Phi Linh thật sự hối tiếc không thu thập Băng Tuyền đem về, nhưng là đem về cũng không có chỗ chứa. Nàng sợ Băng Tuyền cùng Hỏa Tuyền sẽ phá hủy vùng đất này, khiến toàn bộ tiên thảo trong không gian hỏng mất. Bình ngọc lớn thì nàng lại không có, cái lớn nhất chỉ bằng cái chậu, không đủ cho hạt giống Băng Liên nở hoa.
Và còn một điểm kỳ lạ hơn nữa.
Diệp Phi Linh xuất ra Cầm võ hồn, đối với hình dạng kỳ cục này bắt đầu tìm kiếm.
Thân thể nàng lập tức có dị động. Một khắc thoát ly khống chế, mơ hồ giống như có bóng người màu tím bám lấy thân thể, Diệp Phi Linh ôm lấy ngực, cả người toát ra thần sắc đau khổ.
Roẹt một tiếng.
Không gian giống như khác biệt, lúc này những cái võ hồn bay lên, một cái lồng giam màu phấn hồng bay tới, trong vô tận thức hải cưỡng chế hút lấy cái bóng màu tím kia, sau đó liền khóa lại.
Diệp Phi Linh chậm rãi tỉnh lại.
Cái bóng màu tím kia, đích xác là một nữ nhân.
Sau khi tách khỏi thân thể nàng, Cầm võ hồn lại trở về nguyên trạng, hoàn toàn là Cầm mà không có bất kỳ tổn hao gì.
- Ngươi ... đến cùng là ai ?!
Diệp Phi Linh thanh âm lạnh lẽo, đối với người muốn chiếm đoạt thể xác mình vô cùng tức giận.
- Cứu ... làm ơn hãy cứu hắn ... Đó là tội ác !
Nữ nhân kia không ngừng khóc, trong nước mắt thấm xuống mặt đất mang theo phảng phất lay động. Thực vật không ngừng mọc lên, bên dưới lồng đã là một khóm hoa U Hương Khỉ La Tiên Phẩm rực rỡ.
Diệp Phi Linh kinh hãi nhìn tới. Nước mắt vậy mà khiến Tiên Thảo có thể tùy ý sinh trưởng ? Đây là có chuyện gì ?
- Xin ngươi, làm ơn hãy cứu lấy hắn. Vạn năm sinh tồn trong bí địa, cả ta và hắn đều ... sẽ chết !
Cái chết ở đây không phải là một cái chết thông thường.
Hải Đường khuôn mặt đẫm nước mắt kể lại, bí địa có thể kéo dài sự sống, nhưng cũng bao phủ toàn bộ tinh thần của hai người bọn họ, chính là bị dày vò đến mức muốn chết, nhưng lại không có cách nào để chết đi, cứ thế kéo dài cuộc sống như vậy, bọn họ sẽ bị bức điên.
Diệp Phi Linh nghe tới nguyên do, nhưng nàng không thể đồng tình với Hải Đường. Kiểm soát thể xác nàng, lại còn ... bay tới chỗ Độc Cô Bác, nghĩ tới đã thấy đủ phiền.
- Tại sao ta phải giúp ngươi ? Ta sẽ được cái gì trong chuyện này ?
Diệp Phi Linh đề phòng nhìn Hải Đường. Trên đời này có một số người ngốc, nhưng nữ nhân ngu ngốc đến mức này nàng không đề phòng không được.
Bạch Liên Hoa là một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
- Ta ... ta nguyện dùng bản thể của ta đánh đổi, có thể giúp ngươi cứu sống người chỉ còn một tia hơi thở !
Hải Đường nắm lấy song sắt, đáng thương nói. Lúc trước là nàng sai lầm, người này vậy mà có thể kéo mình ra khỏi thân thể, đối phương năng lực thông thần như vậy, chắc chắn có thể giúp nàng cứu được Bích Lân Xà.
- Nhưng bản thể của ngươi lại không thể ra khỏi bí địa, đúng không ?
Diệp Phi Linh trầm mặc nói. Không thể ra khỏi bí địa, còn phải tốn một đầu hồn thú khác cung cấp dinh dưỡng cho cái bản thể khô quắt đó, tựa như chăm sóc một cái máy và chờ nó đẻ ra tiền.
Hải Đường ỉu xìu gật đầu. Nhưng ngay cả năng lực cứu sống người gần chết như vậy cũng không làm nữ nhân này động tâm, vậy thì người này lòng dạ sắt đá đến vậy sao ?
- Phải làm thế nào để cứu hai người các ngươi ?
Diệp Phi Linh nghĩ kỹ, nữ nhân này cùng đầu xà cốt kia thực lực rất mạnh, thay vì để lãng phí trong bí địa, không bằng đưa tới trong không gian của nàng đi. Từ lâu nàng đã muốn nơi này có người thủ hộ, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, hiện tại không gian mở khóa chức năng cấp quyền như thế kia, người ra vào sợ là càng nhiều, cấp thiết cũng phải có người luôn luôn trông coi.
- Ở ... trong bí địa có một tấm bia đá, ngươi chỉ cần đập vỡ nó là cả hai chúng ta sẽ được giải thoát, nhưng là ... tộc nhân Cửu Tâm Hải Đường ... xin nhờ ngươi chăm sóc ! Dù sao ngươi cũng là tộc nhân Cửu Tâm Hải Đường mà, đúng không !?
Hải Đường ngập ngừng nói. Đập vỡ bia đá là phá vỡ bí địa, nhưng bí địa không còn, tộc nhân Cửu Tâm Hải Đường sẽ không còn có thể dùng bản thể nàng để tiến cấp võ hồn, như vậy sẽ thua thiệt rất nhiều.
Diệp Phi Linh nhướn mày. Quả nhiên vẫn là Bạch Liên Hoa không đáng tin, một thoáng liền đem trách nhiệm đổ lên đầu nàng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK