Độc Cô Bác cầm thư mời trên bàn, ngón tay một thoáng bùng lên ngọn lửa.
Khá lắm, Diệp Phi Linh tưởng rằng làm vậy thì nàng có thể thoát khỏi tay hắn hay sao ?
Liên quan đến võ hồn dung hợp kỹ, cho dù Trần Tâm có là Thần, hắn cũng tìm mọi cách để giữ chân Diệp Phi Linh bằng được.
Nàng từ chối hắn, nhưng lại hướng về phía Trần Tâm bái sư.
Rút cục hắn có chỗ nào kém ?
So với thiên hạ, hắn có chỗ nào kém ?
Độc Cô Bác nhăn mày, cảm giác lồng ngực giống như nén nhịn mà thêm phần tức giận.
Thất Bảo Lưu Ly Tông, hai vị Phong Hào Đấu La, Diệp Phi Linh trốn cũng đến là kỹ, tưởng rằng hắn lại không thể làm gì được nàng ?
Nghĩ đến là đẹp.
Độc Cô Bác âm u cười, trong đêm tối phảng phất như lóe lên ánh sáng màu lục bích đầy quái dị.
Hắn không có được, thì người khác cũng đừng mong có được.
******
Diệp Linh Linh sắc mặt tái nhợt.
Tuy rằng bản thân vẫn luôn không muốn tin rằng cha mất tích, nhưng tận mắt gặp hắn tại học viện Sử Lai Khắc, nàng cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Cha ... không yêu thương nàng nữa.
Ngay cả khi nàng nói nàng sắp kết hôn, cầu xin hắn dẫn đường cho nàng.
Diệp Tát Khắc lại chỉ thờ ơ nhìn nàng.
'' Tìm em gái con đi ! ''
Diệp Linh Linh không thể hiểu nổi, rút cục Diệp Phi Linh đã cho cha ăn bùa mê thuốc lú gì, đến nỗi bây giờ Diệp gia tan tác mỗi người một phương, ngay cả mẹ cũng phát điên rồi.
'' Vì sao ? ''
'' Vì sao em gái lại xuất hiện ? ''
Trong đầu Diệp Linh Linh là ngàn vạn câu hỏi, những câu hỏi không có câu trả lời.
Vấn đề cũng không phải nằm ở đó.
Diệp Linh Linh trong lòng bùng lên vô hạn ghen tị, Diệp Phi Linh thật là tốt số, không chỉ có hôn ước cùng Ngọc Thiên Tâm, hiện tại quan hệ tốt cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông, lại còn có cha phía sau hậu thuẫn.
Thêm một cái song sinh võ hồn.
Tại sao ... phước lành của gia tộc và đế chế lại đổ dồn hết lên người em gái nàng, cũng không chia cho nàng dù chỉ một chút ?!!
Nước mắt Diệp Linh Linh lã chã rơi, cảm thấy bản thân thập phần bất hạnh.
Bắt đầu từ khi cha đưa Diệp Phi Linh trở về gia tộc, ngày lành của nàng toàn bộ tan biến, không chỉ vậy, mẹ cũng khác thường.
Là nàng, là do nàng ....
Diệp Linh Linh đau khổ ngã xuống, nàng chưa bao giờ cảm thấy bất an nhiều như vậy, chưa bao giờ phải chịu đựng quá như vậy ...
Cảm giác bị bỏ rơi đối với phụ trợ hệ mà nói chính là sự thống khổ nhất trên đời.
So với cái chết, thứ này đáng sợ gấp trăm ngàn lần.
Ngây ngốc giữa tương lai mờ mịt cùng không thể dựa dẫm vào ai, Diệp Linh Linh trong đầu quay vòng giữa bản thân muốn sống sót cùng tôn nghiêm danh giá bấy lâu nàng gìn giữ.
Cuối cùng, hết thảy cũng không đáng giá một xu.
Nhục nhã xiết bao, vô vọng đến mức khiến bản thân tuyệt vọng.
Không có một ai ở bên cạnh nàng.
*******
Thiên Đấu Đế Quốc không có mùa đông, bất quá khí tức se lạnh của mùa đông vẫn luôn hiện hữu ở nơi này.
Kể từ khi Thiên Thủy Học Viện gia nhập trung tâm Đế Quốc, ngẫu nhiên cũng sẽ có một hai lần bão tuyết, ấy là khi Thủy Vân Vũ bộc phát bệnh trạng thường xuyên, hoặc là Băng thuộc tính hồn sư phát động tấn công.
Diệp Phi Linh vừa ngủ dậy, không khí se lạnh đã men theo cửa sổ tràn vào trong phòng. Bên ngoài nổi bão tuyết vù vù, không rõ là Thủy sư mẫu lại đến lúc phát tác hoặc là đang chiến đấu cùng ai.
Bởi vì chuẩn bị cho lễ bái sư, mấy ngày vừa rồi nàng bận đến mức chân không chạm đất. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, mọi việc coi như đều sắp xếp ổn thỏa, những gì còn sót lại Trữ Vinh Vinh đều đã thay nàng lo liệu, coi như không có việc gì an tâm nghỉ ngơi.
Trữ Phong Trí đối với việc Diệp Phi Linh trở thành khách khanh không có ngang nhiên chiêu cáo, tuy vậy lễ bái sư này lại bố trí cực kỳ long trọng, một mặt là nâng đỡ nàng, mặt khác là bày tỏ thái độ của chính mình, phần còn lại vẫn là dựa vào danh tiếng của Thất Bảo Lưu Ly Tông để lôi kéo các thế lực tham gia buổi lễ. Sử Lai Khắc cũng là một phần trong số đó, coi như vì nể mặt Đại Sư, cũng coi như là thương đứa đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong khóa học cuối, toàn bộ các vị sư phụ đồng dạng đều tới.
Phong Hào Đấu La nhận đồ đệ, cố nhiên không cần phải làm long trọng như vậy, nhưng đây là chuyện tốt, Thất Bảo Lưu Ly Tông đương nhiên muốn mượn sức cùng đánh tiếng để có nhiều mối giao hảo tốt hơn.
Diệp Phi Linh xoa xoa hai mắt, vò tóc rửa mặt chải đầu. Nói cho cùng lễ bái sư này đối với Thất Bảo Lưu Ly Tông chỉ có trăm lợi không hại, nếu có thể giúp Trữ Vinh Vinh phát triển, nàng đương nhiên nguyện ý làm.
Chỉ là đáng tiếc Sử Lai Khắc Thất Quái không có mặt đủ, cuối cùng chỉ có hai người Mã Hồng Tuấn cùng Trữ Vinh Vinh tham dự. Đường Tam từ ngày biết cách liên lạc trong không gian, vẫn luôn để lại một phong thư cho nàng, bất quá hiện tại là thời điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng nói sẽ không tới dự.
Diệp Phi Linh hơi chút buồn bực, nhưng cũng không quá bận tâm. Ước hẹn năm năm vẫn còn đó, nếu như thiếu một người, nàng nhất định sẽ cáo trạng với sư phụ.
Sử Lai Khắc mấy người bọn họ, một người cũng không được thiếu.
*******
Thủy Vân Vũ hôm nay không khỏe, từ sáng sớm đã cảm thấy trong ngực có phần bồn chồn. Phất Lan Đức cùng Đại Sư đã ra ngoài trợ giúp tiểu đồ đệ từ sớm, ngay cả Liễu Nhị Long đều tới bên ngoài đón khách, liền không có ai hỗ trợ nàng bình ổn khí tức.
Thoáng chốc băng thuộc tính bùng nổ, kéo theo một màn băng sương tuyết phủ đầy trời. Khí lạnh ngập tràn cả một dãy núi của Thất Bảo Lưu Ly Tông, phảng phất như muốn băng hóa ngàn dặm xung quanh.
Trữ Vinh Vinh quen thuộc tình huống, sớm thông báo người hầu chuẩn bị hỏa thạch chống lạnh. Một chốc, xung quanh sương mù liền bị tan mất, không khí trong đại sảnh dần dần ấm lên.
Phất Lan Đức bất an, phạch phạch vỗ cánh bay đi. Đại Sư ngược lại điềm nhiên không phản ứng, chuyên tâm giúp Diệp Phi Linh kiểm tra lại danh sách người đến.
Việc của Thủy Vân Vũ, Trữ Phong Trí nhất định sẽ không bỏ qua. Đây là cơ hội tốt để kéo dài mối quan hệ với Mã Hồng Tuấn, hơn nữa có Trữ Vinh Vinh ở đó, tất sẽ tìm cách trị khỏi cho vợ lão Đại.
Mấy đứa nhỏ ... qua vài năm đều đã sớm trưởng thành, duy độc có Diệp Phi Linh là còn quá nhỏ, hắn muốn bảo hộ đứa bé này lâu một chút.
Đại Sư chăm chú nhìn danh sách, cuối cùng cảm thấy không còn vấn đề gì để xử lý, lúc này mới tới tìm Diệp Phi Linh.
Liễu Nhị Long cùng Trữ Vinh Vinh bận rộn tiếp khách, vừa vặn tiếp đón một vị khách quý.
- Bạch Kim Giáo Chủ Tát Lạp Tư đến !
Trữ Vinh Vinh khẽ nhíu mày, rất nhanh lại bày ra bộ dáng thục nữ tươi cười đón khách. Bất quá Liễu Nhị Long không có như vậy, cho dù đã cầm quạt chen ngang giấu đi gương mặt, nàng vẫn không vui.
Liễu Nhị Long đối với chuyện năm xưa thi đấu bị Tát Lạp Tư chụp mũ, trong lòng vốn đã ghi thù. Lão già khốn kiếp này đánh chủ ý với Đường Tam nhiều nhất, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.
*******
Diệp Phi Linh chuẩn bị xong xuôi, nhìn thời gian cũng không còn sớm, một lát còn phải nhận thử thách, nàng cũng không vội vàng chạy ra ngoài sảnh.
Đại Sư đến, vừa đúng lúc Diệp Phi Linh mở cửa.
- Sư phụ !
Diệp Phi Linh hì hì cười. Đúng lúc nàng đang muốn tìm các vị sư phụ để hỏi thăm tình hình Thủy sư mẫu, dù sao nàng cũng không yên tâm chút nào.
Nhìn gương mặt Diệp Phi Linh hồn nhiên, Đại Sư thoáng qua một tia trầm ngâm.
Hắn giống như nhìn thấy ảo giác, âm thanh thiếu nữ hồn nhiên tươi sáng gọi sư phụ quen thuộc, bất tri bất giác hoàn hồn lại, bản thân đã ngồi an vị trên sofa trong phòng.
Diệp Phi Linh ... con bé có chút giống như người đó.
Không chỉ giống một chút, mà còn có phần tương đồng.
Hôm nay, con bé cũng sẽ giống như người đó, là tâm điểm của vạn chúng chú mục, là biểu tượng của một đại thế lực.
Đồng thời cũng là hi vọng thứ ba của hắn.
- Sư phụ, người có tâm sự ?
Diệp Phi Linh sớm đã nhìn ra tâm trạng Đại Sư không tốt, hơn nữa chuyện của Thuỷ sư mẫu vẫn khiến mọi người có phần không yên tâm.
Đại Sư nhìn nhị đồ đệ thấp thỏm, nhấc lên chén trà uống một ngụm.
- Đã chuẩn bị tinh thần tốt chưa ?
Diệp Phi Linh khẽ gật đầu, lại rót thêm một chén trà khác. Đại Sư nhìn nàng bình thản đến vậy, cũng hiểu được nhị đồ đệ hẳn là đã quyết tâm.
- Có cần ta giúp gì cho con không ?
Đại Sư nhàn nhạt nói, âm thanh nghe ra chút phiền lòng. Diệp gia vốn đang êm đẹp yên ả, hiện tại chuyển thành thế này, con bé cũng không dễ chịu.
Diệp Phi Linh khẽ lắc đầu. Dù sao gia tộc xảy ra chuyện, nàng chẳng góp được chút gì, coi như đây là một phần cống hiến của bản thân. Số của cải của Ngân gia, nàng sẽ sớm đem chúng hợp thức hoá bổ sung cho tông môn.
Tuyết Dạ đại đế bệnh nặng, cha còn không xuất hiện, sớm muộn gì cũng có ngày cả gia tộc đều bị trách tội. Bán đi bản thân để đổi lấy sự an toàn của cha lúc này, tính ra nàng vẫn có lãi. Vừa có thêm một vị sư phụ, lại đổi lấy sự kiêng dè của các phương thế lực. Ai nhìn vào cũng là bộ dạng khách khí, áng chừng vừa là không muốn đắc tội Kiếm Đấu La, lại muốn lợi dụng nàng để bán thêm ân tình cho Diệp gia.
- Đường Tam không có trở về sao ?
Đại Sư nhìn nàng không buồn không vui, cũng hiểu rõ chuyện của mấy đứa đồ đệ, tuy vậy vẫn hỏi xem tình hình thế nào.
- Vâng. Sư huynh cùng nơi đó có ước hẹn, nếu trở về lại gặp đại phiền toái, sẽ làm trễ nải chuyện tốt của huynh ấy !
Diệp Phi Linh gật đầu, đáy mắt lộ ra một chút mất mát. Sử Lai Khắc thất quái không tề tựu đủ, chuyện tốt gì cũng chỉ đành trao đổi qua thư.
- Con thất vọng sao ?
Đột nhiên Đại Sư hỏi một câu như vậy, Diệp Phi Linh thoáng ngây người không hiểu. Bất quá nhìn tới sư phụ tâm trạng không tốt, nàng rất nhanh liền trấn an hắn.
- Sẽ không, cho dù có bao nhiêu sư phụ, người vẫn là người mạnh nhất !
Diệp Phi Linh thật lòng mà nói, đối với nàng, nếu không phải là nhờ Đại Sư dạy dỗ, có lẽ nàng đâu thể bước được đến ngày hôm nay. Tri thức luôn bắt đầu tất cả, so với Đường Tam và ký ức về tiểu thuyết mờ nhạt này, Diệp Phi Linh không thể không kể đến công lao của Đại Sư là lớn nhất.
Những gì nàng có được, một phần cũng là do Đại Sư. Người chưa bao giờ nghi ngờ thân thế của nàng, cũng không bao giờ muốn tìm kiếm bí mật của nàng. Tấm lòng của người bao dung như vậy, Diệp Phi Linh thật sự rất cảm kích. Trên hết, tất cả những gì nàng muốn làm, Đại Sư đều đã thay nàng lo liệu, thậm chí cho dù nàng có bước xa hơn nữa, Đại Sư vẫn luôn một lòng lo lắng.
Thậm chí ... ngay cả đem nàng tách khỏi mối ràng buộc khó hiểu kia...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK