Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không, hắn không điên một chút nào.



Diệp Phi Linh nhìn tới Ngọc Thiên Tâm công kích, cũng không phải là vị trí yếu hại. Hắn hẳn là chỉ muốn dọa nạt nàng một chút.



Ngược lại, Ngọc Thiên Tâm nhìn Diệp Phi Linh phản ứng nhanh nhạy, cẩn thận thưởng thức một chút.



Trên người váy vóc rườm rà cũng không cản trở nàng tốc độ, hơn nữa so với lần trước chiến đấu, thật sự là nhanh nhạy ngoài dự đoán của hắn.



Vốn nghĩ nàng còn chưa qua nổi bốn mươi cấp, hiện tại đều đã hơn bốn mươi cấp. Tốc độ này, nếu nàng tiến vào Ngọc gia, có hắn ngày ngày đốc thúc, hẳn là phải tới trình độ khác.



Bình sứ này có triển vọng nhiều hơn Diệp Linh Linh !



- Dừng lại được rồi, ta cũng không muốn bữa tiệc này quá mức náo loạn !



Ngọc Văn Quân bốp bốp vỗ tay. Còn nghĩ nàng là gân gà, không nghĩ ra là mèo nhỏ cường liệt, còn rất biết bảo hộ người nhà.



Ngọc Thiên Tâm mỉm cười một cái, đối với Diệp Phi Linh đứng cách xa mình giơ tay thủ thế. Diệp Phi Linh vốn đã hiểu hắn chỉ muốn dọa mình, nhưng là lúc này bất ngờ Diệp Tát Khắc lại dắt tay nàng đi.



- Thế nào, con gái ta có tương xứng với nhị thiếu hay không ?



Ngọc Văn Quân gật gù ừm một tiếng. Diệp Phi Linh biểu tình lạnh nhạt, thì ra đều là nằm trong dự tính của bọn họ, hại nàng lo lắng thừa.



Người khác không biết rõ nguyên cớ trong đó, chỉ là kinh ngạc nhìn tới nhị tiểu thư Diệp gia cùng nhị thiếu Lam Điện Bá Vương Long xung đột, sau đó xem tới Ngọc Văn Quân lớn tiếng tuyên bố sáu tháng nữa cử hành hôn lễ cho Ngọc Thiên Hằng, còn nói một năm sau Ngọc Thiên Tâm sẽ cùng Diệp gia đính hôn.



Diệp Phi Linh yên lặng tiếp nhận chuyện tốt này, không một chút phản khác, thần sắc cũng không có khác lạ gì.



- Đi nào, chúng ta còn chưa có '' khiêu vũ '' xong đâu !



Ngọc Thiên Tâm đưa tay về phía nàng. Diệp Phi Linh nhếch môi, lúc này hẳn là cánh tay hắn đã tê rần đi ?



Dù sao cũng không thể làm quá mức, hẳn là hắn muốn đưa mình tới chỗ không ai thấy giải huyệt.



Ngọc Thiên Tâm xem nàng cười, đáy lòng toát lên chút bội phục. Giỏi lắm, một cái Hồn Tông mà khiến cánh tay hắn tê rần đến thế này, trước thu nàng vào tay, về sau mỗi ngày có thể cùng nàng luyện tập phá bỏ điểm yếu này.



Hắn là người chấp nhất với tu luyện, cho nên ... Diệp Phi Linh ngoan ngoãn tuân theo như thế này, đúng là vừa ý hắn.



Diệp Phi Linh ngoan ngoãn đi bên cạnh Ngọc Thiên Tâm, thẳng theo hành lang đi một khúc dài, tới một căn phòng thật lớn.



Ngọc Thiên Tâm nhẹ đẩy cửa, Diệp Phi Linh ở bên trong nhìn tới, cảm thấy thật sự là không biết nên nói gì hơn.



Bên trong phòng cực kỳ rộng lớn, có tiếng nước róc rách chảy, còn có cả cây cối, nhìn qua thật sự không khác gì một khu rừng nhỏ.



- Xóa bỏ trạng thái tê cứng này giúp ta được chưa ?



Ngọc Thiên Tâm thanh âm không lớn, nhưng vì nơi này quá mức yên tĩnh, cho nên tiếng của hắn cực kỳ rõ ràng.



Diệp Phi Linh phóng ra nội lực, nhanh chóng điểm lên người hắn. Ngọc Thiên Tâm hự lên một tiếng, sau đó cảm giác tay tê rần liền biến mất.



- Hồn kỹ mới của ngươi là tấn công trực diện ư ?



Ngọc Thiên Tâm đối với kỹ năng điểm huyệt của Diệp Phi Linh tò mò hỏi. Không ít hồn sư có khả năng này, nhất là Diệp Phi Linh còn có hai võ hồn.



Diệp Phi Linh gật đầu. Nếu nói ảo giác là một loại tấn công trực diện, vậy thì đúng là nó.



- Bất ngờ thật đấy, ta còn không nghĩ rằng ngươi sẽ tới được bước này ! Rút cục, ngươi năng lực có thể tiến xa hơn, vì cái gì lại lựa chọn như thế này ?



Ngọc Thiên Tâm nhìn Diệp Phi Linh, ấn tượng về nàng khắc sâu trong lòng hắn là một kẻ biết ẩn mình và tận dụng thời cơ rất tốt.



- Cha ta nói cần có người bảo trụ gia tộc, ta hiện tại chính là một thành viên trong gia tộc, dĩ nhiên phải làm tròn bổn phận của mình !



Diệp Phi Linh nhẹ giọng nói. Đúng vậy, bổn phận của nàng chính là nghe theo lời cha mẹ, nhưng là nghe theo, chứ chưa chắc đã hoàn toàn làm theo.



- Ồ, ra là bị bán đi à ? Vừa hay ta còn thiếu một người bên cạnh, thế nào ? Nhị tiểu thư Diệp gia chua ngoan phách lối, mỗi ngày đều hại mẹ kế khóc cạn nước mắt vì sự tùy hứng của mình cuối cùng đã biết nghĩ cho gia tộc ?



Ngọc Thiên Tâm hài hước cười. Chuyện về nàng hắn nghe được không ít đâu, đều là tại mẹ hắn cách vài ngày tổ chức tiệc trà, đông người liền nghe được nhiều chuyện tốt.



Diệp Phi Linh nhìn hắn chọc tức mình, ngược lại không có phản ứng nhiều.



- Tùy ngươi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi, cũng sẽ không đợi chờ bất kỳ thứ gì từ ngươi !



Nghe nàng nói vậy, trong lòng Ngọc Thiên Tâm gợi lên chút hứng thú. Phải biết rằng ngoại trừ ca ca hắn, toàn bộ nữ nhân khác nhìn tới đều hận không thể bò lên người hắn, thế mà lại mọc ra một cái Diệp Phi Linh ?



Không lẽ ... nàng có người trong lòng ?



Ngọc Thiên Tâm nghĩ một chút, ánh mắt không khỏi trầm xuống. Chuyện hứa hôn giữa hắn và nàng đã được định sẵn, thế này thì không được.



Diệp Phi Linh hiện tại đã tính là người Ngọc gia, cho dù chỉ trên danh nghĩa, nhưng nàng không được phép hướng lòng về người khác.



Hắn cho dù không cần, cũng không thích đội nón xanh ở trên đầu.



Diệp Phi Linh nhìn Ngọc Thiên Tâm biểu tình trầm xuống, cẩn thận nói thêm một câu :



- Ngươi cũng không cần phải quá để ý ta làm cái gì, ta có một điểm duy nhất chắc chắn là sẽ không làm điều gì tổn hại tới Ngọc gia, hơn nữa còn có thể trợ giúp ngươi tiến xa nhất !



- Chỉ bằng ngươi ?



Ngọc Thiên Tâm bất giác cười lên. Hắn không tin được một cái nữ Hồn Tông phụ trợ hệ có thể làm được gì cho hắn, mọi nỗ lực đều là phải tự thân mà tiến lên, giống như Cương thúc đã nói.



Diệp Phi Linh nhún vai.



- Tin hay không thì tùy ngươi ! Nhưng điểm này ta chắc chắn, sư huynh ta có thể đảm bảo !



Diệp Phi Linh nắm chắc Ngọc Thiên Tâm tính tình. Kẻ cuồng tu luyện như hắn, hẳn là sẽ không chối từ nếu có biện pháp để mạnh hơn.



- Phải không ? Nếu thật sự như vậy .. thì đó chính là vinh hạnh của Ngọc Thiên Tâm ta rồi ! Hỡi tiểu thư Diệp Phi Linh đáng mến, cho phép ta hôn nàng một cái để bày tỏ quyết tâm ?



Diệp Phi Linh nhìn hắn văn nhã, trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng lại không thể không gật đầu.



Được nàng đồng ý, Ngọc Thiên Tâm nắm lấy tay Diệp Phi Linh hôn lên. Đúng vậy, hắn bây giờ mới nhớ ra, Diệp Phi Linh còn có một cái sư huynh Đường Tam.



Người khác chưa từng kiến thức qua sự cường đại của hồn sư khác, nhưng hắn đã nhìn thấy rõ ràng.



Đường Tam, thân là võ hồn Lam Ngân Thảo, nhưng tốc độ tu luyện không thua gì so với võ hồn Lam Điện Bá Vương Long. Hắn là kẻ kỳ tài nhất mà hắn từng gặp.



Đính hôn cùng Diệp Phi Linh, có thể nói là đánh mối quan hệ cùng với Đường Tam gần nhất. Còn có thể gặp lại Cương thúc một cái đàng hoàng, hắn cũng muốn.



Ít nhất là Diệp Phi Linh đáp ứng đủ điều kiện của hắn. Một cái bình hoa xinh đẹp có giá trị thế này, mặc dù không phải vật có xuất thân đàng hoàng, nhưng là giá trị liền không thể đo lường được.



- Trước mắt ta có thể chỉ đường cho ngươi, bản năng tu luyện của hồn sư không phải là thứ quyết định tất cả ! Sư huynh ta mạnh mẽ hơn người, ấy là bởi vì hắn đồng thời đảm bảo tu luyện được cả hai cái !



Ngọc Thiên Tâm nghe tới Diệp Phi Linh nhắn nhủ, trong lòng tò mò.



- Ngươi nói, hai cái đó không phải là không ngừng rèn luyện thể lực ư ?



Cái này hắn còn nhớ, bí pháp của Ngọc gia chính là tăng cường rè luyện thể lực.



Diệp Phi Linh nhìn hắn nghiêm túc, có chút buồn cười.



- Sẽ không, chúng ta là dựa vào phương thức khác tiến hành tu luyện. Rèn luyện thể lực chỉ có thể đổi lấy cho ngươi thể chất tăng cường, nhưng đó không phải là cái mà ta cùng sư huynh nhắm đến !



- Trước mắt, ngươi có thể trả lời ta, thứ cường đại nhất của hồn sư là gì hay không ?



Ngọc Thiên Tâm có chút giật mình. Diệp Phi Linh lúc này ... giống như hắn nhìn thấy được bóng dáng của Cương thúc năm đó.



- Hồn sư thứ cường đại nhất sao ? Hẳn là võ hồn, hồn hoàn đi ?



Diệp Phi Linh gật đầu. Tên này không phải mãng phu, nói cái hắn liền hiểu được, đích xác trẻ nhỏ dễ dạy.



- Đúng là như vậy, nhưng nếu như là hai cái hồn sư cùng đẳng cấp, cùng giống nhau võ hồn, vậy thì ưu thế sẽ thuộc về cái gì ?



Nghe tới Diệp Phi Linh câu hỏi, Ngọc Thiên Tâm chớp mắt một cái liền nói.



- Hồn hoàn ?



Diệp Phi Linh nhìn hắn, cười.



- Sai rồi, phải là niên hạn hồn hoàn !



Ngọc Thiên Tâm nhíu mày. Niên hạn hồn hoàn ?



Thường thấy với đại đa số hồn sư, cấp bậc từ thấp đến cao sẽ luôn là hấp thu hồn hoàn màu vàng, tới tím, rồi mới tới đen. Nếu cực kỳ may mắn thì sẽ có một cái hồn hoàn màu đỏ.



Nhưng niên hạn hồn hoàn thì có liên quan gì ?



Diệp Phi Linh nhìn hắn suy ngẫm, mở lời gợi ý cho hắn.



- Cùng một cấp bậc, nếu như không xét tới hồn lực, một Hồn Tôn có ba cái hồn hoàn màu tím và một Hồn Tôn có hồn hoàn hai vàng một tím thì thế nào ?



- Áp chế sao ?



Ngọc Thiên Tâm ngay lập tức hiểu ra. Niên hạn hồn hoàn là thứ áp chế khiến người khác phải run sợ. Nó biểu thị cho thực lực chính cá nhân cường đại, cũng là biểu thị hồn kỹ cường đại.



- Đúng vậy, niên hạn hồn hoàn càng cao, có khả năng thực sự áp chế những hồn hoàn cấp thấp. Trong đó còn bao gồm biểu thị ngươi sức mạnh tăng lên. Cái mà chúng ta theo đuổi chính là chí cực của niên hạn hồn hoàn, ngươi có thể hiểu là theo đuổi sự hoàn mỹ của màu sắc hồn hoàn !



Ngọc Thiên Tâm giật mình. Đúng vậy, nàng ... có tới ba cái hồn hoàn màu tím, hơn nữa còn có từ trước khi trở về Diệp gia.



Đây là muốn nói ... Diệp Phi Linh thật sự muốn trợ giúp hắn ?



- Ta có thể chia sẻ bí mật này cho ngươi, nhưng ta muốn đổi lấy một điều kiện !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK