Hiện tại là tình thế nguy cấp, Bích Lân Xà không thể không đồng ý. Tử Nhãn Kim Ưng sức mạnh dồi dào, còn nó đã tiến vào thời kỳ cuối. Nếu ngày hôm nay chết dưới tay Tử Nhãn Kim Ưng, nó không cam lòng.
Dù sao chính nó cũng không ăn thực vật hệ hồn thú, vậy thì tiếc rẻ gì một lời thề ?!
'' Hỡi các vị thần chí cao vô thượng, ta xin dùng danh nghĩa Bích Lân Xà lập lời thề, toàn lực trợ giúp và bảo vệ Hải Đường đến khi Bích Lân Xà ta chết ! ''
Ong Chúa cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn, trong phút chốc hạ quyết tâm, một mực bay vọt thẳng vào trong miệng Bích Lân Xà.
'' Không, Phong Phong, không ! ''
Hải Đường lúc này mới chạy đến nơi, nhưng là bạn thân của nàng cũng không còn nữa.
Bích Lân Xà nuốt một ực một cái, toàn thân giống như có một nguồn năng lượng thuần khiết tiến vào thân thể nó, thoáng chốc đem vết thương hồi phục một phần.
Tử Nhãn Kim Ưng tưởng Ong Chúa đến quấy rối Bích Lân Xà, không ngờ lại thấy được một màn này.
Nhưng nó không còn cơ hội, Bích Lân Xà hồi phục một phần sức mạnh, chính là đem Bích Lân lục quang phóng đến. Trong lục quang còn mang theo cả độc tính mãnh liệt, Tử Nhãn Kim Ưng công kích đối với Bích Lân Xà hoàn toàn không có nửa điểm so được.
Tử Nhãn Kim Ưng chết.
Bích Lân Xà nhìn vòng hồn hoàn bay lên, phiền chán thè lưỡi rắn, cuối cùng đem Tử Nhãn Kim Ưng quấn lấy, một ngụm nuốt vào bụng.
Hải Đường chết trân nhìn Bích Lân Xà ăn thịt hồn thú khác, nhưng nàng nửa điểm cũng không ngăn cản được.
Ong Chúa nói nàng về sau phải đi theo Bích Lân Xà.
Bích Lân Xà nuốt xong Tử Nhãn Kim Ưng, trực tiếp đánh ợ một cái, lại quắc mắt nhìn Hải Đường. Cây đại thụ hồi phục sinh lực trong truyền thuyết, từ giờ lại ở bên cạnh nó.
Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống.
'' T-ta giúp ngươi hồi phục ! ''
Hải Đường run rẩy nói. Ánh mắt Bích Lân Xà thực sự rất đáng sợ, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ hồi phục sinh lực cho một người, nàng sẽ chịu đựng được. Hơn nữa về sau còn phải dựa vào Bích Lân Xà, nàng còn phải trợ giúp nó chống trả năm đại tộc đàn kia.
Cành cây khẳng khiu bỗng chốc biến hóa, lá non đâm chồi, cánh hoa theo đó mà nở rộ. Mùi hương thơm ngọt tinh tế thấm nhuần trong không khí, hít vào một hơi liền thấy sảng khoái. Cánh hoa mềm nhẹ mỏng manh, theo Hải Đường dẫn dụ tiến đến bám vào vết thương của Bích Lân Xà.
Chỉ một chốc, những vết thương liền khép miệng. Bích Lân Xà trợn to mắt, nó vớ bở rồi !
Hải Đường rung rung cành cây, toàn bộ hoa lần lượt rũ ra, theo kỹ năng trị liệu tuyệt đỉnh bay quanh Bích Lân Xà, thấm lên những nơi tổn thương sâu nhất, hồi phục toàn bộ vết thương. Ngay cả con mắt thứ ba cũng đã mọc lại, chỉ có điều thời gian lâu thêm mấy tiếng.
Bích Lân Xà được lợi, rung rung toàn thân sảng khoái, quả nhiên là thần vật trong truyền thuyết, không chỉ khiến nó toàn thân lành lại vết thương, ngay cả sức mạnh cũng hồi phục đến thời kỳ toàn thịnh.
Thế nhưng cành cây này lại là một cái đại phiền phức.
Bích Lân Xà toan định một mình bỏ đi, nhưng là lúc này trên trời lại giáng xuống hai đạo hồng quang, một cái phóng thẳng vào con mắt thứ ba của nó, một cái đâm vào thân cây Hải Đường.
Hải Đường toàn thân cảm thấy khó chịu, hồng quang từ trên trời phóng xuống rất kỳ cục, tự nhiên khảm lên thân cây một cái vết đỏ.
Mà Bích Lân Xà thì toàn thân cảm thấy đau đến muốn chết. So với thống khổ khi bị hồn thú khác tấn công, đây là một luồng uy áp bóp chặt lấy trái tim của nó, khiến Bích Lân Xà không thở nổi.
'' Hồn thú có tôn nghiêm, nếu như ngươi đã lập lời thề thì phải bảo vệ lời thề đến cùng ! ''
Thanh âm từ trong hư không vọng đến, Bích Lân Xà cảm thấy rét lạnh.
Lời thề của nó, thần linh đã nghe thấy.
Hải Đường đồng dạng cũng nghe thấy lời vừa rồi, lại nhìn đến phản ứng của Bích Lân Xà, cảm thấy chính mình liền bị vứt bỏ.
Cành cây rung rung đầy đau khổ.
Hải Đường rất muốn chết, nhưng là chết không được. Thuộc tính của Hải Đường chính là '' Bất Tử '' cùng với '' Hồi phục '', cho dù nàng bị bao nhiêu hồn thú tấn công cũng sẽ không chết.
Bởi vậy nên Hải Đường mới sống được đến giờ. Đi theo năm tháng, cuối cùng những người bạn bên cạnh cũng đã chết đi, xung quanh đều là tang thương.
'' Đồ cây khô, đi theo ta ! ''
Bích Lân Xà buông bỏ ý định vứt lại Hải Đường, dẫn theo cành cây này đi mất. Hải Đường không nói gì, một mực im lặng theo sau Bích Lân Xà, mỗi lần nó bị thương đều toàn lực hồi phục. Hải Đường tận lực làm tròn chức trách phụ trợ của mình, Bích Lân Xà đồng dạng cũng bảo vệ nàng đến cuối.
Cho đến một ngày, Hải Đường nói với Bích Lân Xà.
'' Rắn xanh, ta muốn hóa hình, sau đó tiến vào thế giới con người sinh sống ! ''
Trốn chạy khiến nàng mệt mỏi, hơn nữa thời gian dài trải qua càng khiến Hải Đường thống khổ. Là bởi nàng quá vô dụng, nàng sợ.
Sợ rằng Bích Lân Xà một ngày nào đó cũng sẽ giống như Ong Chúa chết đi, sau đó nàng lại bơ vơ không nơi nương tựa, rồi biến trở thành nô vật của đám hồn thú kia.
Bích Lân Xà rút nhỏ thân mình, bò lên thân Hải Đường, quấn quanh thân cây mà an ủi.
'' Sao thế, ngươi không im lặng nữa à ? ''
Hải Đường rung rung cành cây, đồ rắn quỷ này, bò lên thân nàng, nặng chết đi được !
'' Dựa vào tí, rung cái quái gì, dù sao ta cũng đâu có ăn thịt ngươi ? ''
Bích Lân Xà lè lưỡi trêu chọc, nó cũng sắp hoàn thành biến thành Bích Lân Xà Hoàng rồi, tới đó sẽ có năng lực hiệu triệu Xà tộc, không cần phải mỗi ngày trốn chạy như vậy nữa.
'' Không, ta nghe nói thế giới con người chơi rất vui, ta muốn hóa thành nhân loại, sau đó sống một cuộc sống bình thường ! ''
Hải Đường vui vẻ nói, cành cây lại càng rung lắc nhiều hơn, muốn quẳng Bích Lân Xà rơi xuống. Tiến vào nhân loại, nàng có thể ở đó chết đi, không cần liên lụy Bích Lân Xà như vậy nữa.
'' Ngươi chán ta rồi ? ''
Bích Lân Xà thở ra một câu. Đi cùng Hải Đường lâu như vậy, Hải Đường nghĩ cái gì, chẳng lẽ nó còn không đoán được.
Bỗng nhiên Bích Lân Xà hỏi một câu như vậy, Hải Đường có chút ngẩn ra.
'' Không có ! ''
Hải Đường đáp lời, cũng buồn bực. Càng nhiều hơn buồn bực là sự trầm tư về tương lai của mình.
Nàng đến giới hạn rồi.
Quá hai mươi vạn năm, bất kỳ hồn thú nào cũng sẽ phải lựa chọn trước khi đối mặt với cái chết. Hải Đường không có tộc đàn, sau khi chết chỉ còn lại một cái thân cây, nhưng là nàng không cam tâm.
Thân cây của nàng sau khi chết sẽ trở thành thứ đồ đại bổ với thực vật hệ hồn thú khác, nhưng Hải Đường không quen thân mấy cái thực vật hệ hồn thú khác, cũng không muốn chính mình chết đi mà thân thể còn bị đem ra tranh đoạt.
Biến thành nhân hình, nếu chính mình chết, Bích Lân Xà có thể một ngụm ăn luôn cũng được.
'' Được ! ''
Rất lâu sau Bích Lân Xà mới đáp ứng. Nó sẽ toàn lực trợ giúp Hải Đường, nhưng trước đó nó còn phải giết một kẻ khác.
Thanh Dực Biên Bức.
Sau đó sẽ đưa Hải Đường đi, nó thấy nàng có vẻ cũng mệt mỏi, theo sau chính mình chỉ toàn là kẻ thù chạy trốn, nàng một cành cây khô theo không kịp.
Đó là một trận chiến thật dài, Hải Đường ở phía xa đứng nhìn Bích Lân Xà chiến đấu cùng Thanh Dực Biên Bức, trong lòng có điểm lo lắng. Vì sao các hồn thú cứ phải tranh đoạt lẫn nhau, cùng nhau chung sống như nàng và Ngọc Phong tộc không tốt sao ?
Hải Đường không biết, phải có tranh đoạt thì mới có sinh tồn, chỉ trách nàng quá mức hướng thiện, lại thêm toàn thân không có lực công kích, nếu không tự bảo hộ chính mình, cuối cùng sẽ trở thành miếng mồi trong tay kẻ khác.
Chính vào lúc này, toàn thân Hải Đường xuất hiện dị động. Sinh mệnh thực vật hồn thú không thể kéo dài thêm, vào lúc này bắt buộc hóa hình.
Chính như thế, Hải Đường gặp nguy hiểm. Bích Lân Xà bị phân tán lực chú ý, Thanh Dực Biên Bức thành công một kích, Bích Lân Xà gặp vết thương nặng.
Nó cuộn tròn người lại thành một đoàn, cực lực lấy thân mình che chở cho Hải Đường tiến hóa thành nhân loại, cuối cùng hỏng hai con mắt, thân thể cũng bị cào rách mấy lỗ. Đổi lại Thanh Dực Biên Bức đã chết.
Hải Đường thành công hóa thành nhân loại, được Bích Lân Xà mang đi, một người một thú ở bên cạnh nhau như vậy, cùng nhau tu luyện.
'' Hải Đường, thế giới con người rất tốt sao ? ''
Bích Lân Xà mở một con mắt cuối cùng nhìn lên Hải Đường. Nhân loại hình thể thật nhỏ bé, nhưng cũng rất ngon miệng.
Hải Đường nhìn Bích Lân Xà hai mắt đều đã hỏng, trong lòng phức tạp vạn phần. Bích Lân Xà thật sự quá vất vả bảo hộ nàng, nhưng bây giờ nàng lại không thể trợ giúp nó giống như lúc trước.
'' Ừm, ta nghe Phong Phong kể thế giới con người rất ôn hòa, cùng nhau sinh sống, cũng không có giống như các đại tộc đàn phải tranh đoạt địa bàn và thức ăn ! ''
Hải Đường nhìn về thế giới nhân loại, ánh mắt ngập lên mong ước. Bích Lân xà thấy vậy, cũng không quản Hải Đường nữa.
Nó muốn đi ngủ. Hải Đường ở bên cạnh dựa vào nó sinh tồn không tốt sao ? Thế giới con người rất phức tạp.
Nhìn Bích Lân Xà ngủ say, Hải Đường len lén sờ vào vết thương của nó, dùng hồn kỹ mà chữa trị thân thể Bích Lân Xà từng chút một. Hiện tại năng lực không đủ, chỉ có thể mỗi lần trị liệu thêm một ít.
Bích Lân Xà thừa biết, nhưng vẫn cứ giả như không biết, nhìn Hải Đường ngày ngày trôi qua như vậy, nó cũng không muốn nàng rời đi.
Cho đến khi cả hai chuẩn bị rời đi, Kim Sí Điểu Vương bỗng nhiên tìm đến.
'' Giỏi cho một con rắn, giam giữ Hải Đường của ta lâu như vậy rồi, bây giờ chính là thời khắc ngươi phải chết ! ''
Kim Sí Điểu có rất đông tộc đàn nhỏ khác phục thị, là vương giả trong điểu loại hồn thú, vốn là không để vào mắt một đầu Bích Lân Xà nhỏ nhoi này.
Nhưng mà Hải Đường giờ đã hóa thành nhân hình. Bộ dạng con người không chỉ xinh đẹp, năng lực hồi phục đến mức tối cường, tại nhân hình còn có thể sinh sản.
Kim Sí Điểu Vương chính là nhắm trúng điểm này, tại bầu trời của hắn, Hải Đường chính là một công cụ sử dụng tốt nhất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK