Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trữ Phong Trí an bài thỏa đáng, nhìn tới Diệp Phi Linh nghiêm túc chuẩn bị lễ bái sư, ánh mắt có phần yên tâm đôi chút.

Hắn mưu tính nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể đưa được một người về Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Đường Tam ... Hạo Thiên Tông ... cường đại trợ lực mà cả đời Thất Bảo Lưu Ly Tông cung kính, cuối cùng có thể gần thêm một bước.

Phong bế tông môn, cự tuyệt gia nhập Thiên Đấu Hoàng Thất, thiên hạ vô địch đệ nhất tông môn Hạo Thiên Tông quả thực là mấy lão già cổ hủ.

Có lẽ Đường Tam có thể thay đổi cục diện này đâu ?

Đại Sư là sư phụ hai đứa nhỏ, hắn đương nhiên sẽ hiểu rõ cành ô liu mà Trữ Phong Trí chìa ra là phép thử, nhưng cũng là cơ hội cho Sử Lai Khắc cùng Trữ Vinh Vinh.

Diệp Phi Linh, có thể coi là cầu nối giữa Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Đường Tam, mà Đường Tam thì lại cùng với Hạo Thiên Tông có mối liên kết đặc biệt.

Linh cảm của Trữ Phong Trí cực kỳ tốt, có thể khiến Hạo Thiên Tông cam nguyện xuất đầu lộ diện, vận mệnh chắc chắn nằm trên người Đường Tam. Diệp Phi Linh là sư muội hắn, ít nhiều cũng sẽ lây dính quan hệ.

Tới đó, Thất Bảo Lưu Ly Tông đương nhiên sẽ hết lòng trợ lực Hạo Thiên Tông.

Trữ Phong Trí thở dài một hơi.

Bản thân là tông chủ một phụ trợ gia tộc, thật muốn dựa vào đại sơn vững chắc để tộc nhân yên tâm phát triển.

Võ Hồn Điện đã từng bí mật gửi thư đến, chính là vì kiêng kỵ Cốt Thúc cùng Kiếm Thúc nên mới không dám cường thế ép người quá đáng.

Trữ Phong Trí đương nhiên biết, một khi quy thuận Võ Hồn Điện, hắn không còn khả năng có thể khống chế tộc nhân, hơn nữa toàn bộ của cải mà tông tộc trăm ngàn năm gom góp được, cũng là không cánh mà bay.

Vừa mất đi quyền lợi, vừa mất đi tự do, cái giá phải trả khi đồng ý lệ thuộc Võ Hồn Điện quá lớn, cho nên bấy giờ Trữ Phong Trí vẫn luôn duy trì thái độ trung lập, khéo léo hỗ trợ Thiên Đấu Hoàng Thất để phòng ngừa Võ Hồn Điện thu thập.

Dù sao Võ Hồn Điện cũng là tồn tại hơn ngàn năm, cường giả ẩn bên trong đó, hắn là hiểu biết một chút.

Muốn đối mặt với Võ Hồn Điện, chỉ có thể dựa vào Hạo Thiên Tông.

************

Diệp Phi Linh theo Trần Tâm chỉ điểm một thời gian, nàng cũng thấu hiểu tính cách của vị Phong Hào Đấu La này đôi chút.

Kỳ thực, Kiếm Đấu La là một người nóng tính, một lời không hợp là vung kiếm.

Bởi vì cá tính nóng nảy của bản thân, Trần Tâm phải kìm chế rất nhiều lần phạm sát.

Cho nên, hắn thường thích uống trà cùng đánh cờ để giải tỏa sự nóng nảy của chính mình, cũng là một cách để rèn luyện sự tỉnh táo minh mẫn.

- Hôm nay đến đây thôi !

Trần Tâm nhìn Diệp Phi Linh vung kiếm, xác thực không giống với hắn, có lẽ là nữ hài nên đường kiếm có phần nhu nhược, nhưng kết quả cuối cùng cũng không tệ lắm. Mộc nhân toàn bộ đều bị tiêu diệt, hơn nữa sức công phá điểm yếu rất chuẩn xác.

- Vâng !

Diệp Phi Linh thu kiếm, trịnh trọng cùng nhu thuận nghe lời. Đột nhiên mọc thêm một vị sư phụ, nàng nhận được chỗ tốt cực lớn, nhưng cũng là cẩn thận hồi báo lại Kiếm Đấu La.

Đối với Trần Tâm, dường như hắn không hề có võ hồn khắc chế. Bất quá Võ Hồn Điện bí mật nghiên cứu nhiều năm, sớm đã tìm ra phương pháp có thể đối phó khí võ hồn mang tính công kích như hắn, cho nên Diệp Phi Linh cẩn thận hỏi Đại Sư, đối với khí võ hồn gặp phải nhược điểm, làm thế nào để chiến thắng đối phương.

Đại Sư cười cười.

- Ngươi đây là vì tân sư phụ chuẩn bị ? Thật đúng là học trò tới lớp mới liền quên người nắm tay a ! Thật là ... khổ tâm ta mà !

Diệp Phi Linh bị Đại Sư chọc cười, tâm trạng của sư phụ hiện thời rất tốt, dĩ nhiên còn có thể trêu chọc nàng.

Thế nhưng đùa vui như vậy, Đại Sư vẫn cẩn thận trả lời nàng.

- Đối với khí võ hồn cực hạn, ta không có cơ hội nghiên cứu nhiều, bất quá từ Đường Tam cùng ngươi tổng hợp ra, khí võ hồn một khi gặp phải khắc chế, một trong hai đường thoát, chính là đem hồn lực áp chế, cái thứ hai là sử dụng hồn hoàn khắc chế. Tân sư phụ của ngươi chín hồn cũng không được coi là cực phẩm hồn hoàn, thế nhưng thuộc tính hồn thú phù hợp, cho nên ngài ấy phát huy ra chín thành uy lực cũng có thể hủy diệt hết thảy. Ngươi sợ ngài ấy bị người khắc chế, vậy thì trừ phi cùng đẳng cấp hoặc võ hồn tương đương với Cốt Đấu La, bằng không người khác rất khó tấn công Kiếm Đấu La !

Diệp Phi Linh gật đầu, chính là trong lòng vẫn không yên tâm. Kiếm Đấu La cùng Cốt Đấu La tại ký ức mờ nhạt của nàng, vỏn vẹn bốn chữ '' chết không toàn thây '' dưới chiến tranh, hiện giờ trở thành ân sư, liệu có cách nào thay đổi kết cục tồi tệ như kia không ?

Ít nhất ... trong lòng nàng mong đợi, tất cả đều có thể sống thọ và an nghỉ tại gia, đừng nhấc lên gió tanh mưa máu quá lạnh, khiến lòng người thật sự rét run.

Đại Sư nhìn Diệp Phi Linh ưu tư, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của nàng.

- Con không cần mỗi ngày nhọc lòng như vậy, hết thảy đều có chúng ta chống đỡ. Về chuyện của tiểu Tam, ta cũng đã chọn lọc được đôi chút, nhưng thời cơ lúc nào bắt đầu, hẳn là dựa vào ý tứ của hắn !

Diệp Phi Linh nhẹ vâng một tiếng.

Đường Tam muốn kiến tạo Đường Môn, Đại Sư cơ hồ vô cùng vất vả. Tuy rằng hắn không hiểu về cơ quan ám khí, nhưng là xây dựng hệ thống cơ mật của tông môn cùng thăm dò mạch bảo, thiên hạ sẽ tuyệt đối không có người nào so với hắn kiên trì.

Kỹ tính là vậy, tài hoa là vậy, đáng tiếc thực lực đình trệ quá lâu, bản thân hắn giờ muốn ngẩng mặt cũng không thể ngẩng cao.

Diệp Phi Linh không như Đường Tam có cường đại tông môn làm tiền vốn, hơn nữa hắn cũng thiên hướng đứng về phía đại đồ đệ, nhị đồ đệ đành ủy khuất nàng một phen.

Trở thành đồ đệ của Kiếm Đấu La, cộng với thân phận khách khanh, Diệp Phi Linh bối phận cơ hồ có thể so với thân vương của Đế Quốc, ngay cả Đại Đế cũng sẽ khách khí với nàng một vài câu.

Chuyện này, đối với Diệp Phi Linh là một vòng trói buộc, một khóa lại đôi cánh cùng bầu trời tự do của nàng.

Bất quá, có thể khiến mọi người an tâm hơn một ít.

Kiếm Đấu La thanh danh vang dội, thực lực chỉ đứng thứ hai sau Hạo Thiên Tông, người khác muốn đánh chủ ý với Diệp Phi Linh cũng phải nhìn sắc mặt của hắn.

Về phần Cốt Đấu La cùng Độc Đấu La cộng hưởng võ hồn, hẳn là cũng không cần để tâm nhiều hơn nữa. Có Kiếm Đấu La ở đó, trừ phi hai người bọn họ không cần mặt mũi, hoặc là muốn tìm phiền toái không cần thiết.

Tuyết Dạ Đại Đế muốn duy trì thế cân bằng, tất sẽ sớm có hành động.

Điều này chính là một mũi tên trúng nhiều đích, Đại Sư trong lòng coi như thở ra một hơi, mong rằng Diệp Phi Linh có thể vô ưu mà lớn lên.

Chẳng sợ nàng có thể được các vị đại nhân nâng đỡ, con bé xứng đáng có một cuộc sống mang theo mấy phần tự do. Đường Tam trên người gánh lấy quá nhiều trọng trách, Đại Sư hi vọng, Diệp Phi Linh cũng không cần giống vậy.

Rút cục nàng vẫn là áo bông nhỏ trong lòng hắn, chiều chuộng có phần nhiều hơn.

*******

Tuyết Dạ Đại Đế ôm ngực nằm ở một bên, dưới nền đất tách trà vỡ toang, mảnh sứ vung vãi bắn khắp nơi.

- Phế vật, cận vệ cùng hồn sư ta nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, một cái cũng không dùng được !

Sắc mặt ông ta tái nhợt, trên người mang theo bệnh trạng, chính là một điểm mệt nhọc quấn thân.

Giáng Châu hầu như không có tung tích, vô luận ông ta phái đi bao nhiêu người tìm kiếm, tất cả đều không có hồi âm về công chúa.

Tuyết Dạ Đại Đế cảm thấy thật nhục nhã.

Bản thân là bậc đế vương, vậy mà một đứa bé cũng không quản nổi. Giáng Châu không có tung tích lại càng khiến Tuyết Dạ Đại Đế thở dài vì sự vô dụng của bản thân.

- Đại Đế chớ tức giận quá độ, ảnh hưởng thân thế không tốt !

Trưởng nữ hầu nhỏ giọng an ủi, lại lệnh cho mấy cái hầu gái dọn dẹp mảnh vỡ lui đi. Đại Đế dạo gần đây thường xuyên tức giận, chính là vì không tìm thấy Minh Châu công chúa.

Tuyết Dạ Đại Đế vỗ vỗ ngực, bản thân thật sự là quá mức lao lực.

- Mời .... Thái Tử đến đây !

Vốn hắn không muốn truyền ngôi quá sớm, như vậy đành phải dựa vào Tuyết Thanh Hà đến chống đỡ đại cục.

Ít nhất, cũng phải để cho các vị hoàng tử xây dựng xong thế lực của bản thân, đây là cơ hội cùng vinh quang của con cháu đế vương.

Có điều ... Tuyết Dạ Đại Đế cũng cảm thấy hơi lạ. Năm nay tiểu công chúa Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng đã đến tuổi kết thân, vì sao Tuyết Thanh Hà còn chưa nhanh tay nắm lấy.

Vô luận là điều kiện, gia thế cùng bối cảnh, chỉ cần Tuyết Thanh Hà vươn tay, Trữ Phong Trí hẳn sẽ không từ chối.

Trầm ngâm nghĩ một lúc, Tuyết Dạ Đại Đế lập tức phân phó trưởng nữ hầu làm chút chuyện. Trong hoàng cung không thể quá ầm ĩ, lúc này hẳn là nên nghe ngóng chút tình hình bên ngoài.

Tuyết Thanh Hà tuy rằng là Thái Tử, nhưng vương vị cuối cùng thuộc về ai, Tuyết Dạ Đại Đế lại không quản.

Chỉ cần một người mang theo huyết mạch của ông ta có đủ tài cán và trị vì đế quốc này, Thái Tử hay Hoàng Tử đều không quan trọng.

Thậm chí ... Nếu là Minh Châu muốn, tương lai phò mã lên nắm quyền cũng có thể. Trước khi biết nàng thích Tần Minh, Tuyết Dạ Đại Đế cực kỳ ưa thích nhân tài này.

Bất quá, hiện tại mọi chuyện liền không thể vãn hồi.

Tần Minh vẫn luôn ở trong doanh trại quân đội, cũng không có động tĩnh khác lạ gì.

Tuyết Dạ Đại Đế cũng từng suy đoán Minh Châu ở cùng hắn, nhưng cận vệ tìm kiếm cùng trưởng đoàn kỵ sĩ đều hồi âm không có.

Chẳng lẽ con bé lại giống như nàng ấy, vĩnh viễn biến mất, khiến ánh sáng trong lòng Tuyết Dạ Đại Đế chợt le lói rồi vụt tắt như ngọn nến phập phù.

- Bệ hạ, ngài tìm ta ?

Thái Tử nghe lệnh, lập tức tiến cung gặp mặt Tuyết Dạ Đại Đế. Nhìn gương mặt vua cha mệt mỏi không dứt, hắn ôn hòa an ủi mấy câu, lại cẩn thận mang theo thuốc tốt đem tới.

Tuyết Dạ Đại Đế nhìn tới Tuyết Thanh Hà cẩn trọng, trong lòng khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt uống cạn chén thuốc, qua vài phút cơn buồn ngủ kéo đến, lại lạnh lùng phất tay đuổi Tuyết Thanh Hà đi ra.

Tuyết Thanh Hà ôn nhu cười mỉm, cẩn thận đóng kín cửa phòng bệ hạ mới rời đi.

Sớm thôi, hắn đã chờ lâu đến vậy, chút thời gian này cũng không tính là cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK