Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chỉ bằng một đầu hồn thú này sao ? Ta cũng không giống Đường Tam !

Độc Cô Bác nhàn nhạt nói, đương nhiên trong suy nghĩ của hắn chưa từng có chuyện đem hồn thú làm bằng hữu, nói gì đến thu nạp hồn thú.

'' Ồ, cháu gái đều đã gả đi rồi, ngược lại Độc Cô gia không có người hương khói, ngươi định khiến Bích Lân Xà tuyệt tự sao ? ''

Độc Cô Bác ngẫm lại vấn đề này, hắn lại không dám. Một cái Độc Cô Dung chết đi đã đủ khiến cho hắn đau khổ hơn hết thảy, há lại dẫm chân vào vết xe đổ lần nữa.

- Dù sao cũng tốt hơn ngươi, tạp niệm trong lòng quá nhiều, suy tính ngu xuẩn như vậy làm sao có thể đột phá !

Độc Cô Bác lầm bầm mắng một tiếng. Trở thành Phong Hào Đấu La, hắn hiện tại chỉ mong đợi bản thân ngày một cường đại hơn.

Cho đến khi hắn cường đại hơn tất cả.

'' Chứ không phải ngươi không dám động thủ với nữ hài kia hay sao ? Ta chỉ là có lòng tốt trợ giúp ngươi thực hiện tâm nguyện, sao nào ? ''

Thanh âm trong đầu Độc Cô Bác đâm chọc tâm tư hắn. Độc Cô Bác sầu não vuốt mặt. Kẻ này cùng tồn tại trong cơ thể, những gì hắn làm người kia đều thấy hết, ngay cả cảm xúc cũng bị người xem thấu, thực sự rất mất mặt.

- Hừ, ngươi thì hiểu cái gì !

Nếu hắn muốn động thủ, thật sự liền đem Diệp Phi Linh cấp ăn sống luôn chứ không cần để đến bây giờ. Nha đầu đó còn có tác dụng khác, nếu lỡ tay làm hỏng việc, hắn lại không kiếm đâu ra người thay thế.

Ty Thư quỳ dưới chân Độc Cô Bác, bằng vào áp chế võ hồn, nàng nửa điểm cũng không động đậy được.

Nhân loại đáng hận !

Medusa trong lòng phẫn hận tăng cao, lại không có cách nào phản kháng được xiềng xích trói buộc cơ thể. Ngoại trừ Diệp Phi Linh, hồn sư nhân loại đều sẽ đem hồn thú thành công cụ tăng cấp mà sử dụng.

Chẳng lẽ mình phải chết ở đây ?

Ý nghĩ này tồn tại ở trong đầu Ty Thư đã mấy ngày. Diệp Phi Linh lúc đó cũng nói sẽ cứu nàng, nhưng Ty Thư đã suy nghĩ kỹ.

Trước khi Diệp Phi Linh kịp cứu mình, nữ hài đó sẽ chết trước.

Độc Cô Bác nhìn Medusa giãy dụa, cuối cùng trực tiếp thiết kế độc trận thủ công, giam Ty Thư lại trong độc trận. Medusa liều mạng muốn tiến ra ngoài, nhưng là độc trận quá mức kinh khủng, thậm chí còn ăn mòn làn da. Độc tố kinh khủng đến vậy, hồn thú như nàng chống đỡ không nổi.

Ty Thư sợ hãi co rụt người lại, cuộn tròn bản thân thành một đám.

Từ xa truyền đến thanh âm quạ kêu, Độc Cô Bác ngẩng đầu nhìn về phương hướng tiếng kêu, chậm rãi nói :

- Đến rồi sao ?

Ty Thư nhận ra người đến, trong không khí có lẫn một mùi hương ngọt, hơn nữa so với lần trước nàng gặp thì còn đậm hơn một ít, ngẩng đầu ngóng lên.

Độc Cô Bác cười lạnh, đem xích sắt toàn bộ kéo căng. Medusa hoảng hốt vùng vẫy, cả người đau đớn thét gào.

Diệp Phi Linh đến nơi, vừa vặn thấy một màn này.

- Tiền bối ! Xin ngài dừng tay !

Ý niệm mời hắn tiến vào không gian lập tức bị Diệp Phi Linh cắt bỏ. Người này tham lam cùng độc ác như vậy, nhìn thấy không gian của nàng thì lập tức giết người đoạt bảo cũng nên.

- Hừ, ngươi đến đây làm gì !

Độc Cô Bác lạnh lùng nói. Không sợ hắn giết người cướp xác hay sao, lại dám một mình tới đây tìm hắn.

- Tiền bối, ta ... tìm được chứng cứ Ngân gia tạo phản, nhưng không có cách nào liên lạc được với Hoàng Thất, ta đến đây xin ngài hỗ trợ !

Diệp Phi Linh ý niệm thoáng động, lập tức chuyển chủ đề nói. Đề tài này gợi lên hứng thú của hắn, Độc Cô Bác lập tức quăng Medusa sang một bên, đem Diệp Phi Linh hỏi cặn kẽ.

Diệp Phi Linh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra chút chuyện của Ngân gia, bao gồm dưới sảnh chính có nhà tù, hơn nữa trong thư phòng còn có mật thất.

Chuyện này không hiếm lạ, những thứ này ở bất kỳ gia tộc nào cũng có, nhưng làm sao Diệp Phi Linh phát hiện ra mới là vấn đề.

- Là lúc trở về Ngân Thiên Văn tính toán muốn giết ta, hơn nữa bị ta lừa. Ta trốn đi lại tìm tới lãnh địa gia tộc hắn tính sổ trước, hơn nữa còn tìm được cha ta cùng một đám tù nhân. Chuyện Ngân gia cấu kết với Võ Hồn Điện là bọn họ nói cho ta biết !

- Những người đó hiện giờ ở đâu ?

Độc Cô Bác trong lòng tò mò muốn xác nhận xem những tù nhân kia có đúng như những gì Diệp Phi Linh nói hay không. Hơn nữa đây lại là chuyện tốt, nếu đem công lao này giành cho Tuyết Băng, khả năng kế vị của hắn lại cao hơn một tầng.

- Đã ở một nơi an toàn trong học viện. Tiền bối, ngài là người thích hợp nhất để làm việc này. Lời nói của ngài có trọng lượng, hơn nữa Đại Đế tin tưởng ngài sẽ đem Ngân gia xử tội. Ta sắp phải rời khỏi Đế Quốc một thời gian, các vị sư phụ không người nào hiểu rõ Thiên Đấu Thành hơn ngài, mong ngài giúp ta hoàn thành !

Diệp Phi Linh điềm nhiên nói, trong ánh mắt hướng về phía Ty Thư trộm liếc mấy lần. Miễn là Ty Thư còn sống, nàng có thể nhờ Giáng Châu khôi phục lại cơ thể, cho nên không cần sợ.

Độc Cô Bác ngẫm lại, thời gian đã chín muồi rồi, Diệp Phi Linh lại muốn chạy đi đâu ?

- Ngươi coi ta là công cụ sai sử miễn phí đấy à ?

Diệp Phi Linh quay đầu, lọn tóc lướt nhẹ qua người Độc Cô Bác, chậm rì rì nói.

- Tiền bối nói đùa, ta nào dám sai sử ngài, đây là ta tự nguyện cống hiến công lao, chẳng phải chuyện này đối với ngài cũng rất quan trọng hay sao ?

Độc Cô Bác đương nhiên là biết. Thân là cung phụng của Thiên Đấu Hoàng Thất, hắn có trách nhiệm bảo vệ Thiên Đấu Đế Quốc, đối với chuyện này cũng cần xử lý.

- Hơn nữa ... ta còn có chuyện khác muốn nhờ !

Diệp Phi Linh nhớ tới bí địa, nữ nhân kia nhờ mình phá vỡ bia đá, tranh thủ lúc này một lần làm luôn cho xong.

- Tốt, nể mặt ngươi tìm được cho Bản Tọa chuyện tốt, Bản Tọa miễn cưỡng đáp ứng ngươi một lần !

Độc Cô Bác đáp ứng. Thiên Đấu Đế Quốc quan trọng, nếu không quá phận hắn có thể giúp Diệp Phi Linh một lần.

- Có thể đưa ta trở về Diệp gia được không, tới đó ta cần phải phá hủy một số thứ, nhờ cậy ngài giúp ta canh chừng !

Nàng không quay đầu lại, không nhìn thấy ánh mắt hắn tràn ra vẻ quẫn bách.

Lại là Diệp gia.

Cái nơi nhục nhã đó, hắn suốt đời không thể quên được. Bất quá lời đã nói ra liền không thể thu hồi, chần chừ vài giây, hắn nghiến răng đáp :

- Được, đi thôi !

Diệp Phi Linh cười cười, Độc Cô Bác chịu đáp ứng là tốt rồi. Nàng lập tức hướng về phía độc trận, tặng cho Medusa một cái tráp ngọc.

- Đây là quà của ta, mong rằng mỹ nữ có thể bình yên sống thêm vài năm nữa !

Sau đó không chút lưu luyến rời đi.

Độc Cô Bác bay rất nhanh, áng chừng nửa tiếng liền đến nơi. Diệp gia lúc này lại không có nhiều người, Ngân gia vào lúc trời sáng đã mang theo toàn bộ kỵ sĩ rời khỏi đây.

Dựa theo lần trước nhìn Diệp Tát Khắc mở cổng bí địa, Diệp Phi Linh đem chìa khóa bỏ ra, đem chìa khóa xoáy vào không trung. Cảnh tượng không hề khác so với lần trước, võ hồn tự động triển khai, đem thông đạo hoàn toàn mở rộng.

Độc Cô Bác kinh ngạc nhìn. Diệp gia vậy mà còn có bí mật cỡ này ?

'' Hẳn là không phải, bên trong thông đạo này có khí tức thượng cổ hồn thú, ngươi phải cẩn thận ! ''

Thanh âm trong đầu Độc Cô Bác lên tiếng nhắc nhở. Đây là chuyện không có trong trí nhớ của hắn, lại càng không có trong tình tiết thu thập.

Diệp Phi Linh điềm nhiên bước vào bên trong hành lang gấp khúc, Đôc Cô Bác lập tức đuổi theo nàng. Bởi vì đã có kinh nghiệm trước nên Diệp Phi Linh chạy nhanh hơn, cuối cùng tiến đến cửa đá trước tiên.

- Tiền bối, đến nơi rồi !

Diệp Phi Linh đem giọt máu trích xuất, cửa đá ầm ầm mở ra. Bên trong bí địa là một mảng tăm tối đen ngòm.

- Theo sát ta !

Độc Cô Bác tóm lấy eo Diệp Phi Linh, cả người tăng cường cảnh giác. Bên trong này có hơi thở thập phần quen thuộc, nhưng tối như vậy, dễ là nguy hiểm nhiều hơn.

Diệp Phi Linh không khỏi nhăn mày, trong đầu cũng cảm thấy Độc Cô Bác tùy tiện quá mức. Bên trong bí địa không an toàn, nhưng người bên cạnh còn khiến nàng cảm thấy không an toàn hơn.

Hai người hoàn toàn bước vào bên trong bí địa, cửa đá liền đóng sập lại. Diệp Phi Linh đem đèn thắp lên, tối thiểu cũng muốn nhìn xuống mặt đất rõ ràng.

- Ta đáp ứng một người đi phá tấm bia đá chủ chốt ở trong này, giải thoát cho hai người bọn họ. Ngài có thể nhìn sang bên trái, còn ta nhìn phía bên phải được không ?

Độc Cô Bác không nói gì, nhưng lại đem tay nàng nắm chặt. Diệp Phi Linh cả người tràn đầy bất đắc dĩ, không thể lý luận với lão già này.

Hai người đi rất lâu, nhưng lần này cũng không có bóng dáng Bích Lân Xà Cốt xuất hiện. Diệp Phi Linh nhìn tới nhìn lui, không tìm thấy cành khô kia ở đâu nữa.

Rõ ràng lúc trước nơi này có một cành cây khô.

Độc Cô Bác vừa đi vừa nhìn, bất chợt cảm thấy có một mùi thơm phảng phất. Mùi thơm đẫm lên trong không khí, hương thơm ngọt ngào này ...

Đích xác là mùi của hồn thú, không sai.

'' Hồn thú cao cấp ! Cẩn thận ! ''

Thanh âm trong đầu hắn lên tiếng cảnh báo. Diệp Phi Linh bàn tay bỗng nhiên lạnh ngắt, trên người giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, thoáng chốc đánh rơi ngọn đèn.

Độc Cô Bác vội vàng ôm lấy nàng, nhưng lúc này toàn thân Diệp Phi Linh tản ra ánh sáng màu tím nhạt loang lổ, trong bóng tối thắp sáng lên cả một khu vực.

Từ trong bóng tối, đôi mắt vàng lộ rõ. Cùng lúc đó, Diệp Phi Linh mở mắt, vui sướng ngẩng đầu lên nhìn.

- Rắn xanh, ta trở về !

'' Diệp Phi Linh '' hiện tại đã không còn, mà bây giờ chính là Hải Đường.

Độc Cô Bác kinh ngạc nhìn, mắt rắn này không phải là Bích Lân Xà hay sao ?

Diệp Phi Linh toàn bộ biến hóa hắn đều thu vào trong mắt, không nghĩ tới nàng cũng giống như hắn, bên trong có thực thể khác tồn tại.

Độc Cô Bác nội tâm có chút hoài nghi, nhưng có một phần lại vui sướng nhiều hơn.

Nàng giống hắn, đại biểu cho hai người có thể ở bên cạnh nhau đúng không ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK