Diệp Phi Linh nghiêng đầu tránh sang, tay trái phóng xuất Đồng Hồ Võ hồn. Trước mắt gia trì đệ nhị hồn kỹ cho sư mẫu, tăng thêm hai mươi phần trăm tốc độ duy trì.
Liễu Nhị Long gia trì tốc độ, thoáng chốc bay tới cạnh hai người Đại Sư cùng viện trưởng. Nhân thảo không rõ nguồn gốc này chạy tới, xem ra hôm nay không đổ máu không được.
Thấy Nhị Long an toàn, tâm tình Đại Sư liền buông lỏng xuống phân nửa, mấy cái Nhân thảo trong phạm vi xung quanh đều bị hắn vỗ nát, nhưng là trong nháy mắt chúng mọc lại liên tiếp, kéo dài thêm một đám chạy tới.
Diệp Phi Linh lúc này mới quay lưng nhìn về phía sau. Bóng người màu lục dần dần hiện lên, tóc vàng thật dài kéo xuống chân, bất quá trên đầu có một cặp sừng xoắn về trước trán, lại thêm sau lưng có một đôi cánh ve nhỏ dài.
Diệp Phi Linh nhìn kỹ một điểm, bộ dạng như thế này, nhưng tai không dài, hẳn không phải là tinh linh tộc.
- Đây không phải người, là hồn thú ! Mọi người cẩn thận !
Đại Sư thoáng chốc liền phân tích tình huống, đối với Diệp Phi Linh che chắn phía sau. Đồ đệ hồn lực kém nhất, chính nàng phải thật cẩn thận. Ba vị sư phụ nhanh chóng hợp lực tiến thành tam vị nhất thể dung hợp kỹ, lập tức Hoàng Kim Thánh Long liền hiện thân.
- Thượng Cổ Long Thân ?
Bóng người đó nhìn một chút, nhưng cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Diệp Phi Linh nấp sau ba vị sư phụ, nghiêm túc nhìn về phía trước, đối với hồn thú tận lực nhìn cho rõ.
- Đem nàng giao ra, cô vương liền tha cho các ngươi một mạng !
Bóng người đó nhìn về Diệp Phi Linh, lời nói lại hướng về ba vị sư phụ.
- Đừng có mơ !
Liễu Nhị Long là người đầu tiên lên tiếng. Cao cấp hồn thú đối với hồn sư chính là đại địch, bọn họ làm sao có thể giao ra Diệp Phi Linh.
Diệp Phi Linh trong lòng rét lạnh. Khi nào nàng lại bị cái hồn thú này nhắm trúng ? Thời gian vừa rồi vẫn ở Sát Lục Chi Đô cùng ...
Không đúng, lần trước tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng có thứ cỏ này, sẽ không phải là bị theo dõi từ lúc đó ấy chứ ?
Diệp Phi Linh thoáng nghĩ, kinh hãi nhìn lên trên. Cỏ xanh cuồn cuộn quấn tới, trong giây lát liên tiếp ảo hóa thành đủ loại hình, thậm chí còn hóa thành một đầu long thảo giống hệt Hoàng Kim Thánh Long.
Cỏ biến hình hồn thú ?
Diệp Phi Linh lần đầu chứng kiến, hồn thú này .... không phải năng lực tương đương với Lam Ngân Hoàng sao ?
Bất quá nàng cũng không có ngẩn người, cỏ ở dưới chân bất cứ lúc nào cũng có thể mọc tới, trước tránh thoát khỏi ngọn cỏ.
- Trốn đi !
Đại Sư hiểu rõ đồ đệ năng lực, thoáng cái ba người đồng thời phát động Hoàng Kim Thánh Long công kích đón đầu, tranh thủ thời gian cho Diệp Phi Linh chạy đi.
Diệp Phi Linh tự mình gia trì tốc độ, thật nhanh chạy một đoạn, nghĩ đông nghĩ tây tìm đường chạy đến chỗ Đường Hạo.
Bất quá không như ý.
Một cái Nhân Thảo chạy tới, phỏng theo bộ dáng của hồn thú vừa rồi tóm lấy Diệp Phi Linh. Nàng nhanh nhẹn né sang một bên, cấp tốc nhảy lên đầu ngọn cây tránh đi.
Ba vị sư phụ duy trì Hoàng Kim Thánh Long áng chừng nửa giờ đồng hồ vẫn có thể trụ được, bất quá nàng phải nhanh chóng nghĩ cách báo tin tìm trợ giúp.
Cỏ ở phía dưới mặt đất phi tốc mọc lên, bám vào đỉnh đầu các thân cây. Diệp Phi Linh đợi không được, lập tức xuất ra Cầm võ hồn phóng âm kích chém tới.
Nhưng đây cũng chỉ là nhất thời.
Đây là rừng rậm, lợi thế của Nhân thảo lớn hơn rất nhiều, trong đó còn có hồn thú hoang dã, nếu đánh động lớn liền có thể dẫn tới hồn thú bạo động.
Diệp Phi Linh có không gian, nàng đương nhiên không sợ chết, nhưng lại sợ ba vị sư phụ trọng thương.
Nhất là sư mẫu, nhiệt độ bất thường như vậy, Diệp Phi Linh còn có điểm hoài nghi sư mẫu muốn ... mang thai. Nhưng đây cũng chỉ là hoài nghi của nàng, chưa chứng thực bắt mạch, Diệp Phi Linh cũng không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Không có người dẫn đường, Diệp Phi Linh cũng không dám chạy vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tình thế tiến thoái lưỡng nan, khó mà tìm đường giải quyết êm thấm.
Bất quá lúc này có một đầu hồn thú vù vù bay đến. Diệp Phi Linh kinh ngạc, hồn thú này cũng không xa lạ gì với nàng, chính là đệ nhị hồn hoàn - Ngọc Tử Phong.
Đầu hồn thú này tốc độ cực kỳ nhanh, còn đối với Nhân Thảo trước mặt nàng công kích. Cánh ong phóng lên từng đạo phong nhận, đem nhân thảo chém tơi tả.
Diệp Phi Linh nhìn một cái, không rõ ràng vì sao hồn thú này giúp mình.
Ngọc Tử Phong cùng Nhân Thảo đánh nhau, ngược lại là dẫn động quân đoàn ong bay đến. Từng tốp từng tốp ong vù vù từ trong rừng bay ra, Diệp Phi Linh càng thêm kinh ngạc.
'' Nhân loại, chúng ta gặp lại ! ''
Ong Chúa thanh âm văng vẳng trong đầu, Diệp Phi Linh có điểm lo lắng.
Nhân Thảo kia rõ ràng là hồn thú biến hóa, hơn nữa còn có thể chắc chắn là Thập Vạn Niên Hồn Thú thành hình thao túng. Ngọc Tử Phong hồn thú tối đa chỉ có niên hạn khoảng ba đến năm ngàn năm tuổi, thế nào có thể chống lại Thập Vạn Niên Hồn Thú ?
'' Chớ lo lắng, chúng ta đi !! ''
Thanh âm Ong Chúa tiếp tục trấn an Diệp Phi Linh. Đến thời khắc Hải Đường nhất mạch thức tỉnh năng lực, Ngọc Phong Tộc nhất định sẽ bị mùi hương hấp dẫn đến.
Không chỉ có Ngọc Phong Tộc, mà toàn bộ thực vật hệ hồn thú cũng sẽ chạy đến. Hải Đường nhất mạch, chính là Cửu Tâm Hải Đường hiện tại. Tam thập bát bộ, đệ ngũ hồn hoàn của Cửu Tâm Hải Đường nhất định phải trải qua an toàn, bằng không chính là một khối bánh thịt.
Vốn dĩ phụ trợ hệ sẽ luôn có cường công hệ hoặc khống chế hệ theo sau bảo vệ, nhưng là Diệp Phi Linh không có cái diễm phúc này. Ba vị sư phụ còn đang chống đỡ một đầu Thập Vạn Niên hồn thú hóa hình, bản thân nàng trốn chạy gần chết, Ngọc Tử Phong Ong Chúa phái quân lính theo dõi mới thấy được một màn này.
Thời kỳ thượng cổ, Cửu Tâm Hải Đường chính là Hải Đường cổ thụ, bằng vào năng lực hồi sinh hết thảy mà trở thành hạch tâm bảo vệ của Sâm Lâm toàn bộ Đại Lục. Đi cùng năm tháng, Hải Đường chi thụ trải qua tháng năm đằng đẵng chết đi vô số lần rồi lại tái sinh, mỗi lần như vậy không ngừng bào mòn cổ thụ biến hóa, cuối cùng chỉ còn lớn bằng đại thụ, tính năng hồi sinh cũng không còn có thể bao phủ toàn bộ Sâm Lâm như trước.
Lúc này, chiến tranh giữa các tộc đàn hồn thú xảy ra. Bởi vì tính năng của Hải Đường quá mức hệ trọng, một số hồn thú cường đại có tâm tư chiếm đoạt làm của riêng, chuyên môn phụ trách hồi sinh cho tộc đàn của chính mình.
Thế nhưng Hải Đường nhiều năm sinh tồn trong Sâm Lâm như vậy, bởi vì hồn thú mà chữa trị nhiều như vậy, vẫn còn vô vàn hồn thú nể trọng tình nghĩa hơn lợi ích, cuối cùng trợ giúp Hải Đường hóa hình.
Mà bên cạnh trợ giúp Hải Đường nhiều nhất, chính là một đầu Bích Lân Xà khét tiếng trong giới hồn thú. Vốn dĩ thân thể mang theo kịch độc khiến các hồn thú xa lánh, tính tình có điểm tàn ác cho nên có rất nhiều kẻ thù.
*******
Bích Lân Xà một thân đầm đìa máu, vảy giáp đều bị đánh đến bong tróc, trên con mắt thứ ba cũng bị đối thủ móc mất.
Nhưng mà nó thành công đánh chết đối phương, chỉ là Bích Lân Xà sinh sống riêng lẻ, cũng chưa hoàn toàn tiến hóa thành Bích Lân Xà Hoàng, không có khả năng hiệu triệu vạn xà chống đỡ lại tộc đàn của đối phương.
Vừa lúc đấy, Ngọc Phong tộc nhân đi tìm mật vù vù bay qua. Bích Lân Xà giống như chết đói vớ được mồi thơm, co rút hình thể nhỏ lại, chuyên môn nhắm vào Ngọc Phong tộc mà cắn nuốt.
Mấy cái hồn thú nhãi nhép này chẳng bõ bỏ vào bụng nó, nhưng là vết thương quá nặng, cắn nuốt đám ong này tuy rằng không thơm nhưng cũng có thể no bụng.
Ngọc Phong tộc nhân số lượng thoáng chốc biến mất quá nhiều, Ong Chúa cả ngày khóc ròng than thở với Hải Đường.
Nàng cũng đành chịu, một cây đại thụ như nàng, nếu như tìm thấy xác còn có thể hồi sinh, bây giờ không tìm thấy, làm sao an ủi Ong Chúa a !
Tộc nhân dần dần biến mất khiến Ong Chúa tâm tình hoảng loạn, cuối cùng không chịu nổi lo lắng, đích thân bay ra ngoài tìm. Hải Đường lo lắng cho Ong chúa, cuối cùng nhổ rễ vươn cành cây đuổi theo.
Cách nơi Hải Đường sống không xa, Bích Lân Xà ánh mắt lóe lên.
Có mồi ngon tới !!!!
Ngọc Phong tộc tuổi thọ không dài, nhưng là dưỡng chất toàn bộ đều tập trung trên thân Ong Chúa, hơn nữa Ong Chúa còn thường xuyên tới sống trên người Hải Đường, hàng năm đều thấm nhuần qua Hải Đường hương khí, đối với thân thể có chỗ tốt cực lớn, tuyệt đối là đại bổ đối với hồn thú bị thương.
Bích Lân Xà sớm đã thủ sẵn, Ong Chúa lo lắng tộc nhân cũng không cảm ứng được nguy hiểm, vù vù lao đi, nếu không phải có Hải Đường nhanh chân chắn trước, tuyệt đối là bị cái mồm rộng của Bích Lân Xà nuốt mất.
'' Không được ăn ! ''
Ong Chúa kinh sợ nhìn. Thường ngày có tộc nhân báo cáo lại tình hình khắp nơi, dĩ nhiên nàng biết đây là Bích Lân Xà.
Thế nào lại chọc phải cái đồ điên này ?
Hải Đường cành cây rung rung, hồn thú mồm rộng này đáng sợ quá !!
Mà Bích Lân Xà ngoác mồm bị cành cây chặn lại, hiện tại chính là há miệng mắc quai.
'' Đi ra ngoài, bằng không ta liền ăn ngươi ! ''
Thanh âm của Bích Lân Xà cực kỳ khó chịu, cái đồ rễ cây này ở đâu ra chắn đường, hại nó không kịp đớp con ong đại bổ kia.
'' Ăn ta đi ăn ta đi ăn ta đi ! ''
Hải Đường chính là cành cây không sợ chết, trừ phi hồn thú này bới sâu xuống đất ăn sạch cả gốc rễ của nàng, bằng không nàng vẫn có thể tái sinh trở lại.
Mà Ong Chúa thấy tình thế không ổn, cũng quen thuộc tình huống của Hải Đường, trực tiếp bay đi mất.
Bích Lân Xà ngoác miệng rộng, hết cạp bên này lại cạp bên nọ, uốn éo cả nửa ngày cũng không gặm được một miếng của Hải Đường, cuối cùng tức giận ủn đuôi bò đi mất.
Trần đời, nó ghét nhất là thực vật hồn thú, một đám sào tre khó nhai, không, chính là không thể ăn được !!
Hải Đường nằm lăn trên mặt cỏ, cành cây rung rung đầy đau khổ.
Hồn thú chết tiệt, mồm rộng như thế làm cái quái gì, còn ghim trên thân nàng mấy vết xước ! Thật đau a !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK