Nghe tới Đường Tam không sao, Độc Cô Bác liền khó hiểu.
- Đường Tam không sao, vậy ngươi làm cách nào thoát khỏi Sát Lục Chi Đô ?
Hắn đọc qua không ít cổ tịch, mười cái đều nói Sát Lục Chi Đô nửa bước khó đi. Chính hắn cũng từng tới đó du ngoạn, phát hiện xung quanh nơi đó đều là sát khí dày đặc, Hồn Sư cấp thấp căn bản bước vào liền không toàn mạng trở ra.
Diệp Phi Linh đã gặp được Đường Tam, như này đại biểu nàng trải qua không ít hung hiểm, vì cái gì vẫn còn lành lặn ?
- Ta có một cái đồng bạn ... hắn là người kế thừa Sát Lục Chi Đô, cho nên ta đi theo hắn vào trong mới có thể gặp được Đường Tam !
Diệp Phi Linh nghĩ nghĩ, một lời nói ra, dù sao Tình Minh cùng nàng chính là đồng bọn, hiện tại còn đang theo hắn làm nhiệm vụ kiếm ăn.
Độc Cô Bác nghe tới mấy từ đi theo hắn, trong lòng lập tức không thoải mái. Không rõ vì cái gì, nhưng nếu bên cạnh nàng không phải Đường Tam, hắn liền thấy có chút bực.
- Ngươi hiện tại đã có năng lực kết giao đến vậy, ngay cả thiếu chủ Sát Lục Chi Đô cũng quen biết, chuyện ngươi trộm dùng nơi này bản tọa cũng sẽ không truy cứu, chỉ cần ... ngươi tiếp được một chiêu này !
Diệp Phi Linh toát mồ hôi hột.
Quả nhiên vô công bất thụ lộc, không có Đường Tam, nàng chính là một cái nhân vật phụ ngu xuẩn trộm cắp.
Diệp Phi Linh tới đây đã hiểu rõ, lập tức cúi đầu nói :
- Đa tạ Độc Cô tiền bối không truy cứu, Diệp Phi Linh nguyện ý chịu phạt !
Độc Cô Bác nhìn nàng trầm mặc, trong lòng bỗng nhiên phát hỏa. Nàng vội vàng chạy đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn thu thập dược thảo, Đường Tam lại không có bị thương, hiển nhiên là vì người khác chuẩn bị.
Nếu hắn đoán không sai, chính là chuẩn bị cho cái người mà nàng gọi là đồng bạn đi !
Xòe tay vận khởi hồn lực, Độc Cô Bác đem uy áp của hắn phóng tới, khiến cho Diệp Phi Linh cảm giác được sức ép chưa từng có.
Giống như có một ngọn núi thật nặng ép xuống người, toàn thân nàng bao trùm trong một luồng hồn lực mỏng nhưng lại ép chặt, giống như đang nhồi nhân vào trong một cái túi.
Khó thở quá !
Diệp Phi Linh không dám phản kháng, sống chết nén nhịn vận hồn lực cầm cự. Nàng không biết chính mình có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng nếu không thành thật trước mặt Độc Cô Bác, tai họa liền tới tai các vị sư phụ.
Độc Cô Bác đem uy áp đè xuống nặng hơn, hiện tại có thể nói tương đương với năm mươi ba cấp hồn lực. Nhìn nàng giãy dụa trong uy áp cũng không biết mở miệng cầu xin, tâm tình hắn liền chìm xuống.
Trời lúc trưa còn nắng, lúc này lại kéo đến mây đen.
Diệp Phi Linh run rẩy, nàng không cảm nhận được cấp bậc uy áp phóng tới là bao nhiêu, nhưng cảm giác lồng ngực muốn nổ tung này rất khó chịu.
Độc Cô Bác hiện tại đã hả giận chưa ?
Diệp Phi Linh trong lòng ghi nhớ kỹ, về sau cách xa Độc Cô Bác một chút, người này hỉ nộ thất thường, lúc vui tùy ý, lúc hắn không vui liền đem người khác dày vò đến muốn mạng.
Cũng không biết chính mình còn phải chịu đựng bao lâu.
Diệp Phi Linh cúi đầu nghĩ lại kiếp trước, hoàn toàn đem bản thân trở thành con kiến, tùy ý bị một cái chủ tử hành hạ là chuyện thường ngày.
Độc Cô Bác còn muốn ép uy áp lên sáu mươi cấp, nhưng cuối cùng phẩy tay bỏ đi. Thời tiết bất thường như vậy, hắn không muốn dây dưa với tiểu hài tử làm sai chuyện.
Nhưng nàng là người Diệp gia !
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm trạng của Độc Cô Bác bỗng nhiên trở nên rất tệ.
- Cút !
Hắn thẳng tay đuổi người, Diệp Phi Linh còn chưa hoàn hồn, nghe tiếng quát mắng liền giống như hồi chuông cảnh báo. Uy áp thả lỏng, thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống.
- Đếm đến ba, ngươi còn không cút, ta sẽ giết ngươi !
Độc Cô Bác đi được mấy bước, bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt đỏ vằn lên nhìn về Diệp Phi Linh.
Diệp Phi Linh trong lòng hoảng hốt.
Độc Cô Bác ông kích động cái gì, làm cái gì cũng phải từ từ, vừa mới nói tha tội, lát sau lại muốn giết chết nàng !
Cái đồ thần kinh !
Diệp Phi Linh trong lòng mắng chửi tám đời tổ tông Độc Cô Bác, nhưng cả người không có sức lực. Độc Cô Bác ra tay hung ác, một chiêu của hắn khiến nàng hao cạn hồn lực chống đỡ, hiện tại làm gì còn sức mà chạy.
Nhưng mà Phong Hào Đấu La uy nghiêm không thể trêu, Diệp Phi Linh run rẩy chống người lên, nghĩ bụng nếu có cái gậy thì tốt rồi, tốt xấu cũng có thể bò về.
- Vì sao ngươi còn sống mà hắn lại chết ?
Độc Cô Bác lẩm bẩm, đôi mắt vằn lên tia máu một lúc càng đậm.
Trời lất phất mưa, những hạt mưa lộp bộp rơi xuống, đập lên mặt Diệp Phi Linh ướt át.
- Đáng chết ! ... Đáng chết ! .... Tất cả đều đáng chết !!!!!
Độc Cô Bác bỗng nhiên hét lên, đối với Diệp Phi Linh chưa gượng dậy được tóm lấy cổ áo, quăng nàng đẩy xuống dưới.
Sau lưng Diệp Phi Linh chính là sườn dốc.
Mẹ nó, Độc Cô Bác phát điên cái gì, thật sự muốn nàng chết ư ?
Diệp Phi Linh đầu đập vào bụi cỏ, sườn dốc này không cao lắm, miễn cưỡng nàng có thể chịu đựng được.
Mưa rơi càng thêm nặng hạt. Nước mưa đã bắt đầu rạt rạt rạt xuống thành trận mưa lớn.
Diệp Phi Linh nhìn nước mưa quất lên mặt mình, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trước mặt nàng, Độc Cô Bác thật sự đã phát điên !
******
Ngày mưa mười bảy năm về trước.
Trời mưa to như trút nước, sấm chớp đùng đùng.
Đây không phải là mưa mùa hạ, bởi vì Thiên Đấu Đế Quốc không có bốn mùa.
Độc Cô Bác ôm lấy thân thể con trai đã lạnh ngắt, giữa tâm mạch chỉ còn bảo trụ một hơi thở, băng qua một quãng đường dài tới Diệp thị gia tộc.
Hắn vội vàng đến vậy, bởi vì Độc Cô Dung đang hấp hối.
Thiên hạ này, Độc Cô Bác tự nhận chính hắn là duy ngã độc tôn, nhưng mà Độc Cô Dung mẫu thân lại không phải Hồn Sư cường đại, sinh ra huyết mạch thừa kế có phần thiếu hụt.
Độc công tu luyện không tinh, mặc dù đứa bé này cố gắng rất nhiều, Độc Cô Bác hắn đều đã nhìn thấy, nhưng mà cuối cùng vẫn là thằng bé xảy ra chuyện.
Bây giờ cho dù chính hắn đã ép hết độc dược ra, nhưng độc đã thẩm thấu vào nội cốt Độc Cô Dung quá mạnh, xâm nhập nội phủ ngũ tạng đều là độc.
Hồn lực thằng bé cũng không thể sử dụng, một khi thôi động hồn lực, hậu quả chính là độc phủ toàn thân, chắc chắn chỉ có chết.
Là ... lỗi của hắn.
Vốn dĩ Độc Cô Dung có điểm yếu ớt, nhưng hắn bởi vì tôn nghiêm của mình, ép thằng bé trong vòng mười năm đạt tới cấp bậc Hồn Tông.
Độc Cô Dung thật sự liều mạng theo lời hắn, trải qua mười năm, đem bản thân thăng tiến đến ba mươi chín cấp bậc hồn lực, chỉ còn một bước nữa, bởi vì quá nóng lòng, thằng bé bị độc công phản phệ.
Bây giờ Độc Cô Dung đứng bên bờ ranh giới giữa sự sống và cái chết, Độc Cô Bác không thể hạ mình quỳ xuống cầu người.
Cửu Tâm Hải Đường cùng Bích Lân Xà là hai đơn tộc nhất mạch, mặc dù thuộc tính đối lập, nhưng trước giờ chưa từng có hiềm khích. Độc Cô Bác cũng không quá quen thuộc xã giao, cho nên phải nói hiềm khích ít lại càng ít.
Nhưng là Diệp gia thì không như vậy.
Thế gia phụ trợ hệ hồn sư, bên ngoài có không ít Hồn sư cao cấp đầu nhập bảo hộ, Độc Cô Bác mới chỉ là một cái Hồn Thánh, nói cầu là hắn liền có thể cầu ?
Diệp Tát Khắc không gặp.
Phu nhân của hắn đang sinh con, ai cũng không quan trọng bằng nàng.
Độc Cô Bác bây giờ không thể chạy, cũng không thể rời đi, cho dù hắn có cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa, Diệp thị gia tộc cánh cổng vẫn như cũ đóng chặt.
Bên ngoài trời mưa tầm tã đau khổ, bên trong lại vui mừng hân hoan.
- Ngươi ... quay về đi, mệnh của đứa bé này đã hết rồi !
Thanh âm lạnh nhạt trong cơn mưa lan đến. Người tới là một nữ nhân tóc đen, trên đầu đội một chiếc ô trắng.
Độc Cô Bác cả người dầm mưa, nhìn tới sắc mặt Độc Cô Dung tím tái, lại sờ xuống ngực hắn, tim vẫn còn đập.
- Không, thằng bé không thể chết, ta cầu các ngươi, chỉ cần cứu sống thằng bé, ta nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy !
- Độc Cô các hạ, sinh mệnh thiếu niên này thiếu hụt một phách, từ khi sinh ra đã nhiễm độc cách, ngươi cưỡng ép đút thiên tài địa bảo cho phu nhân, nhưng mệnh của đứa bé này chỉ miễn cưỡng bảo toàn được trong ngày hôm nay thôi !
- Ngươi ... ngươi là ai ?
Độc Cô Bác ánh mắt đỏ vằn lên. Không sai, hắn chính là làm như vậy để giữ mạng Độc Cô Dung. Nhưng chỉ cần Cửu Tâm Hải Đường ra tay là có thể cứu sống nó, không phải sao ?
Chỉ cần còn một hơi thở, Cửu Tâm Hải Đường đều có thể biến nguy thành an, tại sao lại nhìn thấy chết không cứu ?!!
- Diệp Tát Khắc sẽ không gặp ngươi đâu, lại càng không cứu đứa bé này, ngươi tốt nhất nên trở về lo hậu sự sớm một chút đi !
Nữ nhân tóc đen không trả lời câu hỏi của hắn, thanh âm lạnh lùng nói.
Độc Cô Dung sinh mệnh đã cạn, từ cơn hấp hối hộc hộc ho lên một ngụm.
Hắn ở trong lòng cha mấy ngày nay, mặc dù thân thể đau đớn không thể cử động, nhưng là tai hắn không điếc.
Hơn nữa thân thể chính mình, hắn là người rõ ràng hơn ai hết. Để cha khổ tâm lao lực vì hắn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bản thân khó mà chịu đựng nổi đau đớn này.
- Cha.. trở về ... ta cùng tiểu Phiên ... nói .. lời cuối...
Độc Cô Dung thều thào. Độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, bây giờ Cửu Tâm Hải Đường không ra tay, mạng nhỏ này của mình đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
- Con trai ta chết, liệu các người có gánh nổi hậu quả không ?
Độc Cô Bác nghiến răng nói. Hắn quỳ trong mưa gió ba ngày ba đêm, nhưng vẫn là không gặp được Diệp Tát Khắc.
Chỉ trách Diệp gia quá vô tình.
Nữ nhân thanh âm mềm nhẹ.
- Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, Độc Cô gia tộc ngày tàn đã điểm rồi, ngươi uy hiếp chúng ta cũng vô dụng !
Độc Cô Bác ngẩng đầu nhìn lên.
Nữ nhân trong mưa gió tối tăm, khuôn mặt trắng mềm không huyết sắc, một đầu tóc đen dài rũ xuống, biểu tình lạnh nhạt nhìn hai cha con hắn.
Bên cạnh nàng không có một cái hạ nhân, đơn thuần một bộ váy trắng .
Ngoại trừ đôi mắt màu ngọc bích tỏa ra ánh sáng, quả thực giống như u linh tồn tại.
- Ha ... ha ha ...
Độc Cô Bác bất giác cười lên.
Độc Cô gia ngày tàn quả thực đã điểm, bởi vì hắn cũng đang trúng độc !!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK