Mục lục
Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Bác phi tốc bay xuống, vừa rồi Phong Điểu cuốn lấy phong lốc, thoáng cái dẫn động khí lưu, lại thêm Độc Cô Bác phóng ra độc hỏa cháy khét, trên trời đì đùng nổi sấm, thật sự là muốn mưa.

Nghe thấy tiếng sấm, Độc Cô Bác vội vàng xem xét xung quanh, cuối cùng tìm được một cái hang nhỏ, dưới chân sườn núi. Vốn dĩ có thể bay lên đỉnh núi, nhưng là Diệp Phi Linh tình huống hiện tại không ổn.

Đem người buông xuống, Diệp Phi Linh lập tức ngồi dậy vận công, đối với bản thân đang bị thạch hóa lập tức đem hồn lực phong lấy.

Độc Cô Bác ở sau lưng nàng, đem hồn lực truyền tới ổn định. Diệp Phi Linh được người trợ giúp, rất nhanh liền trấn áp được đầu Tử Cổ cứng đầu bất loạn kia.

- Đa tạ tiền bối !

Nàng ngẩng đầu nói cảm ơn, Độc Cô Bác sắc mặt trầm xuống.

- Ngươi trạng thái này khó giải trừ, nếu không ngày mai đi tới tìm cha ngươi trị liệu ngay đi, đừng ở lại đây nữa ! Ta sẽ bảo ba người kia đi truy lùng đầu xà nhân đó !

Diệp Phi Linh lắc đầu. Nàng đâu phải muốn ở lại đây, nhưng Độc Cô Bác không nên giết đầu xà nhân đó, bởi vì Ty Thư có liên hệ với trung tâm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nếu như nàng ta cầu cạnh năm đầu bán nhân kia, chiến tranh giữa nhân loại cùng hồn thú xảy ra mới khiến nàng khó sống.

- Đừng ... đừng giết nàng !

Diệp Phi Linh ngẩng đầu, ngước lên Độc Cô Bác thỉnh cầu.

- Cho nên ngươi quen biết nó ? Hồn thú cùng nhân loại thân thuộc ?

Độc Cô Bác nhướng mày, lại nhớ tới lúc đó còn đối kháng qua đầu Nhân Diện Ma Chu hình người kia, nụ cười thoáng trở nên vặn vẹo.

Diệp Phi Linh trong lòng rét run, nụ cười của Độc Cô Bác càng lúc càng hướng xuống hung ác, nhưng nàng phải cản hắn lại.

- Tiền bối, ngài biết ta không phải có ý tứ kia, chỉ là ta ... dùng phương thức khác cầu hồn hoàn, cho nên mới quen biết đầu xà nhân kia ! Đằng sau nàng còn có một thế lực khác, đừng ... đừng giết nàng, nếu không ngài sẽ gặp nguy hiểm !

- Ta nguy hiểm, ngươi thì ngu ngốc không cần mạng sao ?

Độc Cô Bác rống lên.

- Ta ngu xuẩn như vậy đấy !

Diệp Phi Linh cười nhạt, bên cánh tay đã không còn cảm giác, muốn phá hủy trạng thái này, chỉ có cách giết đầu Medusa đó. Ý định của Độc Cô Bác không sai, nhưng nàng không muốn vì chuyện này mà phải giết Ty Thư.

Hơn nữa, nàng lại nợ Độc Cô Bác một lần trợ giúp.

Diệp Phi Linh ánh mắt tĩnh lặng. Nàng không muốn nợ Độc Cô Bác, bởi vì nàng sợ hắn.

Nàng sợ nam nhân này, đồng thời cũng sợ nợ ân tình. Đối với ai cũng có thể dứt khoát, nhưng với lão già này giống như bị ma quấy, nàng liên tục gặp phải những chuyện không thể giải thích được cùng hắn.

Vốn dĩ nàng không nên gặp hắn.

Cha một mực vẫn không nói rõ chuyện của Diệp gia cùng Độc Cô gia, nhưng nàng muốn tìm tới Ngân gia lại có chút khó khăn, bây giờ còn thêm chuyện này.

Thực phiền.

Hai gia tộc có chuyện gì đó không nói rõ được, Diệp Phi Linh vốn không định nhúng tay quá sâu, nhưng càng lúc xung quanh càng có nhiều chuyện xảy ra.

Độc Cô Bác trong lòng nghi hoặc. Diệp Phi Linh đây là đang hờn dỗi hay còn có ý khác ?

Nhưng dù có là gì thì hiện tại cũng không thể để nàng rời đi được. Độc Cô Bác nhìn ra ngoài hang động, nước mưa đã bắt đầu trút xuống. Không khí bắt đầu bị hơi nước xâm nhập ẩm thấp, Diệp Phi Linh thoáng rùng mình.

- Nghỉ ngơi trước đi, trời mưa rồi, hiện tại có lẽ không trở về được đâu !

Hắn khẽ nói, Diệp Phi Linh cố nhiên biết rõ, quay lưng nhìn vào bên trong hang động tối tăm.

Hang động này rất lạnh.

Độc Cô Bác đem áo khoác trải xuống, dựa người vào vách hang tĩnh tâm. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, vừa vặn thích hợp tu luyện.

Nhưng khoảnh khắc hắn nhập định, đôi mắt xanh lại chớp lên, trong giây lát màu lục biến mất, đôi mắt vàng khôi phục bình thường.

- Khụ ..

Độc Cô Bác khục khục ho lên. Trời mưa dầm khiến tật cũ trong người hắn tái phát, vết thương gần đây có điểm đau nhức.

- Tiền bối ?

Diệp Phi Linh nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi thăm. Độc Cô Bác có vẻ không khỏe, cả người gầy đi như vậy, hẳn là còn có vết thương.

- Ta không sao ! Đừng tới đây !

Độc Cô Bác khịt mũi, đối với Diệp Phi Linh chú ý trấn an. Hắn chỉ cần tĩnh tâm điều dưỡng mấy ngày là khỏe, nàng không cần xen vào làm gì. Đừng tới gần hắn, cái kẻ kỳ lạ kia quá phiền, vừa rồi còn định chiếm lấy quyền chủ động.

Diệp Phi Linh thoáng nghi hoặc, nhưng cũng không tùy tiện chạy loạn. Chính là từ có mùi máu nhàn nhạt toát ra, vừa rồi Độc Cô Bác lại dùng sức, vết thương thoáng rỉ máu.

- Tiền bối, ngài thực không sao chứ ?

Diệp Phi Linh ngửi thấy mùi máu, lập tức cảm thấy nghiêm trọng. Độc Cô Bác vết thương nặng như vậy, vì sao còn không tự chú ý bản thân ?

- Tiền bối, có chuyện gì vậy ?

Nàng nhanh chóng bỏ ra hộp cứu thương, hướng tới Độc Cô Bác hỏi dò. Vừa rồi hắn giúp nàng, hiện tại nàng không thể mặc kệ hắn.

Thanh nhã mùi hương xen lẫn trong mùi máu tanh nồng len lỏi lên đầu chóp mũi. Diệp Phi Linh càng tiến đến gần, hắn càng thêm mất bình tĩnh. Thanh âm trong đầu hắn biến mất, đoạt lấy quyền chủ động hành động.

Ngược lại là Độc Cô Bác không khống chế được bản thân, đôi mắt chớp lên lục sắc, đem Diệp Phi Linh đẩy ngã xuống đất.

- Cô nam quả nữ cùng nhau ở trong rừng vắng, ngươi đoán xem là có chuyện gì xảy ra ?

Diệp Phi Linh cả người cứng đờ. Độc Cô Bác cường thế đem nàng bao bọc, trong đêm tối mờ mịt tiến thấp dần. Hơi thở của hắn ngày một trầm trọng, thế nhưng Diệp Phi Linh không tin hắn có thể nhịn đau được.

Vết thương của hắn đã nứt ra rồi.

Nàng không phải không hiểu lời hắn nói, nhưng là nàng không muốn thừa nhận. Gần đây nàng chú ý bản thân, cũng không phá rối người khác, lại càng không bỏ thuốc cho Độc Cô Bác.

Ông ta bị làm sao mà cũng đến trêu chọc nàng ?

- Tiền ... tiền bối, ngài trước bình tĩnh lại !

Trước tiên trấn an Độc Cô Bác, để hắn biết khó mà lui. Trước giờ nàng vẫn luôn gọi hắn là tiền bối, cũng không phải là nói suông.

Độc Cô Bác chớp mắt, ở khoảng cách gần như vậy, tiểu cô nương cũng đã trưởng thành không ít, nàng không có biểu cảm chán ghét hắn, chỉ là sợ hãi né sang một bên.

Nhưng hắn thì không vui. Ngay lúc này, nếu hắn thuận lý thành chương, nàng chắc chắn sẽ hận hắn, hận đến chết !

Giá như ... nàng sinh sớm hơn vài chục năm thì tốt rồi.

Độc Cô Bác phiền muộn, trong lòng lại thêm rầu rĩ. Cứ cố tình lại là nàng, sẽ có ngày bức hắn phát điên. Thanh âm trong đầu hắn không ngừng thúc giục, lại còn cố ý bức hắn làm ra loại chuyện khó coi này, hắn phát hiện bản thân thật sự bế tắc, lại không thể chia sẻ cùng ai.

Diệp Phi Linh nhìn Độc Cô Bác lặng lẽ ngồi dậy, quay lưng về phía nàng. Tâm tình nàng chậm rãi thả lỏng, hít vào một hơi thật sâu.

Vừa rồi ... quá nguy hiểm.

Diệp Phi Linh không phải không biết Độc Cô Bác có hảo cảm với mình, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là vì Độc Cô Nhàn đã sắp kết hôn, bên cạnh hắn không còn ai cho nên hắn đem mình thay thế Nhàn tỷ.

Nhưng ... hiện tại ở cái tình huống khó xử này, Diệp Phi Linh thập phần bối rối.

Hắn ... mơ hồ giống như là có tình cảm với nàng.

Diệp Phi Linh nghĩ nghĩ, nhưng trong lòng nửa tin nửa ngờ. Nàng có gì đáng giá để hắn coi trọng ? Chẳng lẽ ...

Nghĩ tới Độc Cô Bác đã biết được bí mật không gian, sống lưng Diệp Phi Linh không tự chủ mà ướt đẫm mồ hôi. Phải chăng là vì như vậy, cho nên Độc Cô Bác mới luôn chú ý tới mình ?

Cho nên ... tất cả ôn nhu đều là để tìm cách chiếm lấy không gian ?

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không hiểu sao thoáng lên một cảm giác đau nhức. Có một chút chua xót toát ra từ sống mũi, Diệp Phi Linh vừa muốn khóc, nhưng lại xoa xoa mắt kìm lại.

Hiện tại không phải lúc để khóc. Nước mắt chỉ có thể một mình ngậm lấy, không thể để người khác nhìn thấy mặt tối này.

- Quên hết chuyện ngày hôm nay đi !

Thanh âm Độc Cô Bác trong hang động phá lệ rõ ràng. Diệp Phi Linh cúi đầu, chôn mặt vào đầu gối, cả người co ro vào một góc.

Nói nhớ liền nhớ, nói muốn quên liền có thể quên sao ?

Diệp Phi Linh ký ức khắc sâu, tâm trạng có phần hỏng bét, qua vài phút mới nhỏ giọng vâng một tiếng, tận lực làm chính mình trở thành vô hình.

Hai người đồng thời im lặng, không ai nói một lời. Mỗi người một tâm tư khác nhau, đều là nghĩ về đối phương.

Độc Cô Bác nghiến răng, trong lòng nàng, hắn vẫn mãi chỉ là tiền bối, không có khả năng trở thành nam nhân.

Nàng không nguyện ý, hắn chẳng còn cách nào khác, lại càng không thể ép buộc nàng đau khổ.

Thiên hạ mệnh danh hắn là Độc Ác, nhưng hắn lại chẳng thể độc ác nổi, bởi lẽ em là người đầu tiên khiến hắn muốn trân trọng, nhưng rồi hắn còn có thể trân trọng em hay không ?

Cách biệt giữa cả hai là một khoảng không vô tận, tựa hồ ngay từ đầu đã không cùng một hướng.

Rồi khi em nhìn ra tâm tư hắn, hắn lại xấu hổ đến tuyệt vọng.

Em coi ta là gì ?

Tiền bối ?

Độc Cô Bác bây giờ mới nhận thức rõ ràng, Diệp Phi Linh chưa từng động tâm với hắn. Có chăng những lần nàng giúp đỡ hắn là vì bản tính của nàng vốn đã như vậy.

Là hắn tự mình đa tâm, cho rằng chỉ cần chú ý tới Diệp Phi Linh nhiều hơn, cuối cùng lại để xảy ra cớ sự này.

Vốn không phải những người có võ hồn dung hợp kỹ là sẽ ở bên nhau sao ?

Hắn trân trọng nàng vì mến tài, nhưng dần dần lại bị nàng thu hút. Đáy mắt hắn dần lưu lại hình bóng nàng, ngay cả trong thâm tâm cũng đã có cái nhìn khác.

Vì sao em không ghét ta ? Vì sao em không căm hận ta như những người khác ?

Trong lòng hắn hiện lên vô số câu hỏi, đã từng rất muốn hỏi Diệp Phi Linh những điều này.

Nhưng bây giờ đã hết, hết rồi, hết thật rồi.

Đối với nàng, hắn là một lão già độc ác, là người bảo hộ cho học viện Sử Lai Khắc.

Chỉ như vậy mà thôi !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK