Cửu Tâm bí địa.
Bích Lân Xà cốt nhắm mắt.
Vẫn như mọi khi, nó sẽ đợi sinh mạng của tộc nhân Cửu Tâm Hải Đường kết thúc, Hải Đường sẽ quay trở về nơi này.
Thủ hộ nàng ngần ấy năm, đã bao lần nàng rời đi, nó vẫn cứ ở nơi này đợi nàng như vậy.
Cho đến khi Hải Đường tìm thấy thân xác thích hợp, thật sự đem mầm mống trùng sinh.
Nàng sống, nó vẫn sống.
Nàng chết, nó cũng sẽ chết.
Năm đó lúc nàng hiến tế, nó còn tưởng nàng đã chết rồi, cả đời này nó cũng không thể gặp lại nàng lần nào nữa.
Chính lúc này, một cái mầm cây từ dưới đất ngoi lên.
Hải Đường bản thể chính là thực vật hệ hồn thú, bẩm sinh kỹ năng bất tử, thân thể nhân loại chết đi, thân thể hồn thú lại thành hình.
Nhưng là lúc này nàng không phải là Hải Đường hai mươi vạn niên hồn thú kia, chỉ là một cái mầm cây nhỏ nhoi mọc lên, sức sống ngoan cường trụ lại trên nền đất.
Bích Lân Xà cảm nhận được hơi thở của Hải Đường, nó kinh ngạc nhìn mầm cây dưới đất đang nhú lên.
So với động vật hồn thú, thực vật hệ hồn thú nếu không bị tổn thương đến căn nguyên thì trong đất vẫn còn lưu lại mầm mống, bao gồm cả chồi non và hạt giống. Hạt giống đâm chồi nảy lộc, xuân phong gió thổi, qua cơn mưa rào liền tái sinh.
Hải Đường hiến tế chính mình cho Bích Lân Xà, kỳ thực là một mặt trốn tránh đối mặt. Nàng nhỏ yếu quá đỗi, nếu không dựa vào người khác liền rất khó sống.
Chỉ là lúc này nàng yếu ớt nhỏ nhoi như vậy, không rõ Bích Lân Xà còn muốn bảo vệ nàng hay không.
'' Là ngươi phải không ? ''
Bích Lân Xà ngửi tới hương khí trước mặt, mùi thơm len lỏi bên chóp mũi. Mặc dù rất nhạt, nhưng lại chính là nàng.
Hải Đường không thể trả lời, cây non đón gió, trong hơi thở của Bích Lân Xà khẽ run rẩy.
Bích Lân Xà biết rõ, nếu nó cùng nàng còn ở lại Sâm Lâm, kết cục chờ đợi hai người chỉ có thể là cái chết.
Bởi vậy nó đào Hải Đường lên, trong miệng ngậm đầy đất đá, tìm tới nơi con người sinh sống, chậm rãi đào động phủ giấu diếm nàng.
Nó sợ rằng khi bản thân biến thành nhân loại, thật sự sẽ quên mất đi ký ức về nàng.
Đây là bí mật của hồn thú, có không ít hồn thú đã biến thành nhân loại đưa tin tức trở về. Ký ức trước kia đều một khắc quên sạch, nhưng là sau khi bước vào cấp bậc Hồn Đế, ký ức tự động khôi phục.
Bích Lân Xà không đợi được lâu như thế. Nó một chút cũng không muốn rời khỏi Hải Đường, bởi vì nó sợ Hải Đường sẽ lãng quên nó.
Hồn thú so với con người trải qua tháng năm dài đằng đẵng, tình cảm là thứ duy nhất khiến chúng ghi nhớ cùng tôn trọng.
Cho nên nhân loại tâm tư thâm độc, mà hồn thú thì không có dã tâm tàn độc. Độc ác dĩ nhiên có, đó là bản năng của từng cá thể, nhưng sẽ không đuổi tận giết tuyệt nếu đã ăn no.
Còn nhân loại tham lam thành tính, không ngừng săn giết hồn thú để có được hồn hoàn. Kể cả đã có được hồn hoàn, lại tham lam để có được hồn hoàn tốt hơn.
Nhưng không phải không có nhân loại hiểu chuyện.
Trong những năm tháng ấy, nhân loại không ít lần tiến vào động phủ của nó cùng Hải Đường.
Thế nhưng những gì nhân loại ấy cầu xin chỉ là một điều hết sức đơn giản.
Nhân loại nói hắn cầu xin mẹ hắn khỏi bệnh. Cầu xin vợ hắn không cần phải chết vì bệnh nặng. Cầu xin cho con hắn khỏi què chân.
Hải Đường mềm lòng, trong một thoáng liền níu lấy nó. Nàng muốn cứu giúp con người, nhưng lại không nói được.
Nhưng Bích Lân Xà không đồng ý. Nó chỉ muốn nàng yên ổn sống với mình nó.
Cho nên ... Hải Đường liền kết quả, đem bản thân giấu vào trong Hải Đường Tâm, theo con người quay ra ngoài trợ giúp, đánh bậy đánh bạ thế nào lại lại gặp phải nhân loại cơ thể thích hợp.
Từ đó sinh ra võ hồn Cửu Tâm Hải Đường.
Về phần Bích Lân Xà, sau một đêm tỉnh dậy nó không thấy Hải Đường sinh cơ, lại điên cuồng trút bỏ máu thịt của bản thân để bồi đắp Hải Đường phát triển.
Cuối cùng, nó gần như đã chết. So với chết cũng không khác gì nhau, chỉ còn lại một đường hấp hối.
Hải Đường cứu người trở về, tràn đầy đau thương cùng bất lực. Thân cây hấp thụ máu huyết Bích Lân Xà, cuối cùng lại để nàng tiến hóa.
Nàng cầu xin các vị thần hãy cứu lấy Bích Lân Xà.
Lời thỉnh cầu này có một vị thần đã chú ý, nhưng là bà ta lại muốn Bích Lân Xà lập lời thề, cả đời sinh tồn trong bí địa, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Hải Đường lập tức đồng ý, vốn dĩ tiền lệ có từ trước, nàng mang theo hi vọng hồi phục Bích Lân Xà trốn tại Hải Đường Tâm, nhưng là Cửu Tâm Hải Đường hồn sư hấp thụ máu huyết của nàng lại không thích hợp.
Thẳng đến khi gặp phải Diệp Phi Linh, cuối cùng mới phát hiện ra mình mắc phải sai lầm.
Cửu Tâm Hải Đường hồn sư võ hồn là hoa Hải Đường sẽ không thể nào trợ giúp nàng tồn tại.
Chỉ có nhục cốt tương thích, võ hồn là thực vật cổ thụ mới có thể phù hợp.
Hải Đường không cố ý đoạt lấy thân thể nàng, nhưng là Bích Lân Xà còn đợi nàng cứu nó.
Rắn xanh, chờ ta !
*******
Diệp Phi Linh mất trọn ba ngày, vừa nghe viện trưởng nghiêm khắc thuyết giảng cùng thực hành, cuối cùng thành công đem sải cánh thu về sau lưng.
- Hoho, bản viện trưởng thực là xuất chúng, ba ngày liền dạy tốt đồ đệ cách sử dụng phi dực !
Phất Lan Đức kiêu ngạo nói. Kì thực trên mặt lão chính là đang dát vàng đấy, không chỉ thu phục được vợ đẹp, lại dạy dỗ ra đồ đệ giỏi giang như vậy, thực đúng là một đời này không uổng phí.
Diệp Phi Linh chớp mắt, trên đầu hiện lên hắc tuyến. Cứ nghĩ viện trưởng siêu cấp nghiêm túc, nhưng thì ra Tứ ca thừa hưởng cái tính kiêu ngạo đội lên đầu chính là từ hắn.
- Viện trưởng, đa tạ ngài giúp đỡ, bây giờ ta phải lập tức trở về chuẩn bị !
Phất Lan Đức cũng không làm khó Diệp Phi Linh, con nhóc này có việc lớn hắn đã biết, sớm đi cũng tốt.
Diệp Phi Linh nhìn biểu tình viện trưởng vừa lòng mãn ý, lại đến chào mấy vị sư phụ mới trở về. Hai ngày trôi qua có chút chuyện Ái Mạc Tâm không xử lý được, đã gửi thư đến tìm nàng mấy lần. Bây giờ phải trở về giải quyết nốt rồi chuyển sang Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Ái Mạc Tâm trong đầu lo lắng đến sốt vó, mấy kiện quần áo của Độc Cô Nhàn đã được làm xong, nhưng là lúc muốn giao hàng, lại phát hiện không có địa chỉ.
Diệp Phi Linh nhíu mày, từ thời điểm may váy xong Độc Cô Bác cũng không ghé qua đây, cũng may nàng còn có giữ địa chỉ thư tín lúc trước Độc Cô Nhàn gửi tới, phát hiện nàng ở tại tư gia Độc Cô gia, lập tức sắp xếp thu dọn đem tới.
Độc Cô Nhàn nhìn tới Diệp Phi Linh, lại ẩn ẩn cảm giác khí tức nàng biến hóa, mới có một đoạn thời gian ngắn liền khác hẳn, trong đầu ý nghĩ xoay quanh.
Cuối cùng, hài lòng nhìn tới mấy kiện váy. Quả thực khiến người ta hâm mộ, kiểu dáng cắt may vừa vặn, tôn lên thân thể thon gọn của nàng, lại đem bản thân thể hiện thực tươi sáng.
- Tốt lắm, vậy còn tiền công ?
Độc Cô Nhàn nghĩ muốn thanh toán, nhưng là Diệp Phi Linh từ chối. Nàng còn cầm kim tạp của lão bất tử gia gia Độc Cô Nhàn đâu, thu chút phí từ đó cũng được.
- Không cần đâu tỷ, đã có người thanh toán hết thảy chi phí !
Diệp Phi Linh nghiêm túc đáp, Độc Cô Nhàn nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là gia gia thanh toán tiền, trong lòng nhất thời ấm áp.
Vẫn là gia gia thương nàng nhất, ngay cả lúc xuất giá cũng tân trang nhiều đến vậy.
Diệp Phi Linh lập tức cáo từ, đem nốt mấy chuyện lặt vặt bàn giao tốt. Nếu tiến vào Thất Bảo Lưu Ly Tông hẳn là phải cắt đứt tin tức, vậy nên Ái Mạc Tâm cũng không được phép biết nàng ở đâu, chỉ có hiểu rõ một điều duy nhất là còn sống.
Thế nhưng lúc Diệp Phi Linh giải quyết xong mọi chuyện nội bộ, Ngọc Thiên Hằng bất ngờ phát thư mời cho nàng.
Diệp Phi Linh nhìn thiệp mời, ánh mắt có chút sửng sốt.
Ngọc Thiên Hằng cùng Độc Cô Nhàn Đại Hôn !
Không phải nói còn một đoạn thời gian nữa hay sao ? Đẩy lên sớm trước một tháng thời gian ?
Diệp Phi Linh trong lòng ảo não, hôn lễ này không đi không được. Đây là dựa trên danh dự của cả mấy đại gia tộc, chỉ cần thiếu một người, đó là tội bất kính.
Mà lúc này, đối với nàng lại có thêm một cái nhiệm vụ khác.
Độc Cô Bác tự nhiên tìm tới nàng, yêu cầu muốn may một bộ lễ phục cho chính hắn.
Diệp Phi Linh cả người cứng ngắc, nhìn sắc mặt Độc Cô Bác chính là không cho phép nói không. Chưa kể lần trước còn nợ hắn một kiện quần áo, cộng lại chính là hai bộ lễ phục.
Trong phòng ngủ tại cửa hàng, Diệp Phi Linh cầm lấy thước dây, đối với Độc Cô Bác tiến hành đo kích cỡ.
Ôn thần này sớm không tới, muộn không tới, còn một tháng thời gian nữa là Nhàn tỷ hôn lễ, bận chết nàng !
Diệp Phi Linh trong lòng oán hận, nhưng tốc độ cũng không hề chậm. Một loáng đem thước dây kéo tới bả vai, lại đem cơ tay đo hoàn tất, lại kéo cổ tay hắn đo một vòng, chợt phát hiện vết sẹo kéo dài trên cổ tay lan đến mu bàn tay.
- Ngài ... bị thương à ?
Độc Cô Bác hừ lạnh, trầm mặc không nói gì. Vết thương này chỉ là chuyện nhỏ, dưỡng mười ngày nửa tháng liền lành.
Diệp Phi Linh trong lòng khó chịu, lại phân phó Ái Mạc Tâm đem hộp thuốc cầm tới, một khắc đem thuốc mỡ bôi lên. Độc Cô Bác nhìn nàng săn sóc, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào vết thương, cẩn thận từng ly từng tý một bôi thuốc, nhất thời gương mặt mới sáng lên một điểm.
Diệp Phi Linh cả người buồn bực. Vốn là định may cổ tay áo kẹp lên cao chút, nhưng Độc Cô Bác lại có vết thương, thế này chỉ tổ làm hỏng bộ quần áo.
Ánh mắt nàng lướt lên, lần lượt săm soi Độc Cô Bác thật kỹ. Ở cái cấp Bậc Phong Hào Đấu La này, trừ phi gặp phải địch nhân cường đại mới có thể trúng vết thương, bằng không làm bị cái này ?
Hay là ... bị người cào ?
Diệp Phi Linh nghĩ tới lý do này, nhất thời phụt cười một trận. Có thể lắm chứ, biết đâu mùa xuân của lão già này tới rồi, nhất thời bị người ta ghìm lên người một trận.
Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh phản ứng, cau mày. Vẻ mặt kia giống như là vui sướng khi người gặp họa, hắn bị thương nàng còn cười được ?
- Ngươi ... cười cái gì ?!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK