- Vì cái gì đối ngươi như vậy à ?
Độc Cô Bác nghe tới câu hỏi, ngược lại là thanh tỉnh một chút.
Đúng, vì cái gì đối với nàng mang theo ý niệm muốn giết chết ?
Ngay từ lúc đầu hắn đã biết mạng của Độc Cô Dung khó mà giữ được. Hắn đối với thằng con trai này nhất mực trân trọng, đương nhiên sẽ không muốn con của mình chết.
Nhưng hắn đã cầu cứu Diệp gia.
Ném xuống mặt mũi quỳ dưới mưa ba ngày đêm, nhục nhã như vậy nhưng lại không đạt được ý nguyện, là ai thì cũng sẽ ghi hận.
Giết nàng, chính là để giải tỏa nỗi hận trong lòng hắn.
Đúng, là để giải tỏa nỗi hận trong lòng hắn.
Nhưng hắn dĩ nhiên sẽ không nói ra. Chuyện ngu xuẩn này, hãy cứ để hắn chôn xuống cùng với đứa con đã mất đi.
Túm đầu Diệp Phi Linh kéo lê về phía bia mộ, Độc Cô Bác lãnh ý thoáng hiện.
- Con trai của ta chết rồi, nhưng ngươi thì lại còn sống, nói thử xem ta có nên giết ngươi hay không ?
Diệp Phi Linh bị nắm tóc đến đau, nước mắt cứ thế chảy ra, trong cơn mưa nhập nhèm không nhìn rõ bia mộ hay tảng đá, bị hắn đập một cái vào bia mộ, cứ thế lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Máu từ trên trán nàng thấm ra, xuôi theo bia mộ chảy xuống đỏ rực.
'' Chết rồi ? ''
Độc Cô Bác mê man nhìn trời mưa dội xuống.
Giết nàng liệu có hóa giải được chính mình hận ý năm đó hay không ?
Không !
Cho dù Diệp Phi Linh có chết đi, Diệp Tát Khắc vẫn tồn tại, hắn là trị liệu hồn sư, ngược lại còn có thể xuất ra ba bốn cái Diệp Phi Linh như vậy.
Nhưng sẽ không có một đứa bé nào như thế này.
Đôi mắt màu ngọc bích như nhìn thấu tâm tư hắn.
Không, tạm thời nàng chưa thể chết được !
Độc Cô Bác giống như tỉnh ra, ôm người đi trị thương.
Là hắn tính toán sai lầm !
******
Sử Lai Khắc học viện đệ đơn kháng nghị lên Thiên Đấu Hoàng Thất !!
Tin tức này chấn động cả Thiên Đấu Đế Quốc.
- Thanh Hà, ngươi nghĩ thế nào ?
Trữ Phong Trí đối với Tuyết Thanh Hà dò hỏi ý tứ. Chuyện này nội tình Thất Bảo Lưu Ly tông coi như không biết, nhưng Trữ Vinh Vinh cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
Tuyết Thanh Hà đã nghe qua tin tức, cũng không nghĩ vì một nữ hài mà nháo loạn đến mức này.
- Nàng giống như Đường Tam, thực chất rất quan trọng với Sử Lai Khắc !
Hắn nghĩ đến đấy, trong lòng có chút phiền.
Người đàn bà đó cũng rất thích nữ hài này, nhưng nàng hai năm qua hoạt động ẩn mình, hắn vẫn chưa có thời gian tiếp cận.
Có khi nào ... nàng chưa chết hay không ?
Tuyết Thanh Hà nghĩ nghĩ, nhưng nhìn hành động của Sử Lai Khắc học viện thật sự rất tang thương.
Một nữ hài nhưng lại là song sinh võ hồn, đúng là sẽ có người ghen ghét. Bất quá so với ghen ghét, hắn lại nghĩ có khả năng tẩy não để sử dụng thì tốt hơn.
- Đúng vậy, địa vị của nàng không hề thấp, chỉ xếp sau Đường Tam, hơn nữa đều là đệ tử của Đại Sư !
Trữ Phong Trí tán đồng nói một câu.
Tuyết Thanh Hà trầm ngâm. Nói như vậy, hắn phải sớm sắp xếp một chút thu thập nàng, dù sao thêm một cái song sinh võ hồn, cho dù là nữ hài cũng rất tốt.
Nhưng nàng chết rồi cũng không phải là vô ích, còn có thể tranh thủ thời gian lôi kéo Sử Lai Khắc về phía mình.
Vừa khéo hợp ý hắn.
Tuyết Thanh Hà trong đầu ý tưởng chợt lóe, đối với Trữ Phong Trí gợi ý đã hiểu được. Hắn nhanh chóng sắp xếp tùy tùng, chuẩn bị hướng Sử Lai Khắc hỗ trợ.
Trữ Phong Trí nhìn biểu hiện của Tuyết Thanh Hà, trong lòng vẫn là nuối tiếc.
Nếu hắn cũng có thể nhiều thêm một đứa con gái thì tốt rồi !
*******
Tin tức chấn động như vậy, dĩ nhiên là bay tới Tinh La Đế Quốc.
Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh sắc mặt trầm xuống. Tin tức này chưa được chứng thực, bọn họ dĩ nhiên sẽ không lựa chọn tin tưởng.
Hơn nữa xác cũng chưa thấy, lại càng không thể tin tưởng.
- Ta trong lòng rất lo lắng, nhưng lại không có cách nào để các ngươi rời khỏi Đế Quốc lúc này !
Chu Trúc Vân buồn bực nói. Tin tức nàng cũng đã nghe qua, nhưng mà tiểu công chúa còn quá nhỏ tuổi, chưa thể đưa nàng tiến đến Thiên Đấu.
- Muội muội, ta hiểu ngươi cũng nghĩ giống ta, Duy Nhĩ còn nhỏ. Chúng ta đành đợi đến khi có tin tức chính xác từ các vị sư phụ, cũng là tránh cho Duy Nhĩ một hồi tranh đấu !
Chu Trúc Vân nhìn ra tâm tình của Chu Trúc Thanh nóng vội, trấn an muội muội mình trước tiên. Nàng cùng Đái Duy Tư Vừa mới đăng cơ, còn có tiểu công chúa mới sinh chưa đầy một tuổi, rất cần hai vợ chồng bọn họ hỗ trợ.
- Ừm !
Chu Trúc Thanh gật đầu, mặc dù lúc này chưa thể trở về học viện, nhưng Mã Hồng Tuấn cũng thường xuyên gửi tới tin tức, coi như không đến nỗi thất lạc.
Chu Trúc Vân y lời giao hẹn, cho nên cũng chuẩn bị không ít thứ cho tiểu công chúa mang theo. Diệp Phi Linh năng lực hơn người, nàng không chắc đã chết, cho nên Duy Nhĩ cũng phải tranh thủ thời gian học tập thành thạo một chút.
Theo ước hẹn của mấy người bọn họ, năm năm gặp lại, lúc đó Duy Nhĩ cũng đã gần bốn tuổi, để hai vợ chồng muội muội đưa tới cửa là vừa vặn.
Hoặc giả như Diệp Phi Linh chết rồi, trọng trách báo thù cho sư phụ đều sẽ giao cho con bé.
Chu Trúc Vân đã nghĩ như vậy, người tốt gặp chuyện buồn, nàng trong lòng cũng không dễ chịu. Hơn nữa bọn họ mang ơn Diệp Phi Linh, tất nhiên sẽ hỗ trợ đến cùng.
********
Diệp Phi Linh cả người đau nhức, trong người toát ra cảm giác mệt mỏi vô lực chưa bao giờ có.
Đầu nàng đau thật đau. Lão già đó cũng thật hung ác, đem đầu nàng đập vào khối đá, tính đập vỡ đầu nàng hay gì ?
Con mẹ nó, điên cả người !
Diệp Phi Linh chửi thầm, ngón tay khẽ cố gắng nhúc nhích. Trong người thật sự rất khó chịu, nhưng nếu không dậy, nàng sợ rằng cả đời này chính mình đều không dậy nổi.
Lại lâm vào cảnh khốn cùng.
Diệp Phi Linh nghĩ mãi không hiểu, nàng mắc nợ Độc Cô Bác từ kiếp trước có phải không ? Mấy năm về trước cũng bị ông ta đánh đến rạn xương, bây giờ thì tốt rồi, đầu đập vào cột đá !!
- Tỉnh ?
Thanh âm Độc Cô Bác lan đến. Diệp Phi Linh nghe thấy, bản năng tự nhiên hình thành sợ hãi co rúm người lại, ý định muốn cuộn thành một đoàn.
Độc Cô Bác cảm thấy thực phiền.
Lúc đó nóng giận không kìm chế được, ra tay lực đạo có hơi mạnh, bây giờ để lại bóng ma tâm lý trong lòng nàng, khiến nàng sợ hắn như chuột sợ mèo.
- Không muốn chết liền lập tức ngồi dậy cho bản tọa !
Độc Cô Bác thanh âm phát lạnh. Sợ thì cũng đã sợ rồi, nàng không sợ hắn mới thấy lạ.
Diệp Phi Linh nghe âm thanh có điểm cáu gắt, run run bò dậy. Nàng không phải không muốn dậy, nhưng chính là đầu quá đau, thật sự mất sức.
- Ngươi trước ăn chút cháo, sau lại uống thuốc !
Độc Cô Bác trầm giọng. Nha đầu này nói vẫn không nghe được, liền phải xem nàng phản ứng như thế nào.
Hai ngày vừa rồi nàng phát sốt, đến hôm nay coi như khỏe hơn, tỉnh nhanh như vậy thì thực lực cũng không đến nỗi.
Còn dám ở trước mặt hắn nghĩ giấu diếm một lần nữa, xem hắn thu thập nàng !
- Đừng ... đừng giết ta ...
Diệp Phi Linh thều thào mở miệng. Nàng sợ chết khiếp lão già này. Trước không nói tự nhiên phát điên đánh người, vẫn phải thăm dò xem hắn có thực sự đang bình thường không.
Tu luyện có thể tẩu hỏa nhập ma, Diệp Phi Linh đoán Độc Cô Bác đánh nàng là vì vậy. Rất may mắn mình còn chưa có chết, Độc Cô Bác cũng không phải cuồng ma tái thế.
- Không giết ngươi !
Độc Cô Bác khẳng định. Hắn bây giờ chưa thể giết nàng, còn phải dưỡng tốt nàng. Khỏe rồi mới tính được chuyện tốt hắn muốn làm.
Diệp Phi Linh nghe Độc Cô Bác đáp ứng, cuối cùng dùng hết sức mình bò dậy.
Mặc dù rất muốn trốn vào không gian nghỉ ngơi thoải mái, nhưng Độc Cô Bác người này đang nghi kỵ nàng, nghi kỵ càng nhiều thì chính mình để lộ sơ hở càng nhiều.
Chưa kịp mở mắt, mùi cháo đã lan tỏa trên chóp mũi. Diệp Phi Linh có chút đói, sờ sờ bụng nhỏ, lại xoa xoa mặt cho tỉnh táo hơn một chút.
- Há miệng !
Độc Cô Bác nhìn đầu nàng quấn băng, tức giận mà đưa muỗng cháo về phía miệng. Diệp Phi Linh nuốt nước bọt, vội vàng mở mắt.
Nam nhân đưa tay đút muỗng cháo, khiến nàng sợ đến ngây người !
- Ta .. ta tự làm được !
Diệp Phi Linh nào dám để Độc Cô Bác nhọc lòng, nhanh chóng nói. Nàng tay chân không què, vẫn còn chưa chết được, sao dám để ngược khác phục vụ mình.
- Sao hả ? Dựa vào nam nhân khác thì được, dựa vào bản tọa thì không được ?
Độc Cô Bác phát bực. Có lòng tốt đút cho nàng ăn, cái vẻ mặt đó là ý gì ?
Diệp Phi Linh ngậm ngùi nghe hắn mắng, trong lòng cứ thấy kỳ quái, nhưng lại không hiểu kỳ quái chỗ nào.
Hắn tức giận, nàng còn tức giận nhiều hơn a !
Tại ai mà nàng rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy chứ hả ???
Nhưng Diệp Phi Linh không có sức phân tranh với hắn, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
- Vậy ... trăm sự nhờ Độc Cô tiền bối !
Độc Cô Bác nghe nàng đáp lại, lại càng thấy kỳ quái hơn.
Sao giống như nàng đang giao phó hậu sự cho hắn ?
Hắn đây là đút cháo, cũng đâu phải đút thuốc độc ?!!!!
Nhíu mày nhìn lại, Diệp Phi Linh ngồi im trên giường, ánh mắt vô tội nhìn hắn. Độc Cô Bác lặng yên đút cháo, Diệp Phi Linh ngoan ngoãn há miệng, không dám nói thêm nửa câu.
Không khí xung quanh hoàn toàn im lặng. Độc Cô Bác nhẹ thổi một hơi, cháo còn hơi nóng.
Trong lòng nàng lập tức hoang mang..
Vì sao hắn động tác, nàng lại cảm thấy có chút ôn nhu ?
Diệp Phi Linh thụ sủng nhược kinh còn chưa hết hoàn hồn, sau một chén cháo liền là thuốc đắng đến miệng lưỡi đều cay.
Diệp Phi Linh trong lòng khóc ròng. Nàng hoa mắt, chính là nàng hoa mắt mà nhìn lầm !
Độc Cô Bác lão già này tuyệt không có ý tốt, nhất định là muốn chỉnh chết nàng !!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK