Độc Cô Bác nhìn nàng đau đớn, đáy lòng lại càng thêm chua chát. Diệp Phi Linh tổn thương thành như vậy, là nàng tự tìm.
Lần nữa tổn thương nàng, đâu phải hắn muốn như vậy.
Đúng là ... thẹn quá thì cũng hóa giận mà thôi. Tâm tư của mình bị một con nhãi nhìn ra, đối với hắn không phải là chuyện tốt.
Diệp Phi Linh thế mà lại dám từ chối hắn.
Diệp Phi Linh chết trân nhìn Độc Cô Bác lạnh lùng quay lưng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Chỉ cần nhắc đến chuyện cũ, dù biết ông ta cũng không vui vẻ gì, nhưng trong lòng cứ mãi ôm hận như vậy thì tốt sao ?
Mà thôi, giữa nàng và Độc Cô Bác cũng đâu phải là ... loại quan hệ kia !?
Diệp Phi Linh cực lực nhắc nhở bản thân tỉnh táo trở lại. Trước mắt chuyện nàng cần làm còn có rất nhiều, không thể vì chuyện này mà ủ rũ.
Qua một khắc thời gian điều tức, cổ họng dần dần ổn định lại. Độc Cô Bác đã tiến vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tu luyện, có lẽ sẽ chẳng để ý đến nàng nữa.
Độc Cô Bác tiến vào tiềm tu, nhưng tinh thần có điểm bất ổn. Vốn dĩ tâm trạng còn có chút mong đợi, thực tại liền hỏng bét.
Càng tu luyện, càng cảm giác trong lòng không yên.
Cả hai người tan rã trong không vui, Diệp Phi Linh cảm thấy bản thân khá lên, lập tức rời khỏi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Độc Cô Bác cảm nhận khí tức nàng biến mất, trong lòng cáu giận vô cớ. Nàng một câu cũng không đáp lại hắn.
Rút cục, chúng ta sai ở chỗ nào !?
*******
Đem Ngân gia làm một vố lớn, Diệp Phi Linh coi như tận hết trách nhiệm. Diệp Tát Khắc từ sau khi nhận rõ bộ mặt của Ngân gia cũng không chút nể tình nhà vợ, đem tội trạng Ngân Quyết lập tức báo cáo lên trên.
Thế nhưng có một chuyện không thể thay đổi, đó chính là việc Diệp Linh Linh hứa hôn cùng Tà Nguyệt. Diệp Tát Khắc trong lòng có chút đắng chát, mặc dù bề ngoài đây là một mối hôn sự tốt, nhưng đồng thời hắn cũng phải đem bản thân hướng về Võ Hồn Điện.
Tuyết Dạ Đại Đế nhìn Diệp Tát Khắc một bên dâng chứng cứ, cũng nhìn ra chỗ khó xử của hắn, nhưng ông ta lại chẳng thể giúp gì. Chuyện hứa hôn là ván đã đóng thuyền, Diệp Tát Khắc bị người nhà vợ sắp bẫy, hiện tại liền không thể giữ lại được nữa.
Tuyết Thanh Vân trong lòng áy náy với sư phụ, nhưng hắn bản thân lại thêm e dè. Người hắn phái đi lần lượt đều bị kẻ khác thủ tiêu, muốn cứu sư phụ nhưng sức cùng lực kiệt.
Nhưng là ai đã ra tay ?
Tuyết Thanh Hà nhìn về Diệp Tát Khắc, đáy mắt không khỏi toát ra âm trầm. Ngân gia là một cái đinh hắn ghim vào trong Thiên Đấu Đế Quốc, bao năm qua vì hắn làm không ít chuyện tốt, hiện tại đổ bể khiến hắn hỏng mất chuyện lớn.
Trước khi hắn đăng cai làm Đại Đế, vậy mà lại để xảy ra cớ sự này. Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Là kẻ nào ngáng đường của hắn ?
Nguyên khí đại thương, người cũng mất, trước mắt xem ra phải giữ nguyên trạng thái một thời gian, tranh thủ thời gian đột phá lên bảy mươi cấp xem sao.
Tuyết Thanh Hà rất nhanh thoát khỏi bực bội, tỏ ra bình thản như không có chuyện gì. Diệp Tát Khắc kia có người cứu ra, chỉ cần không phải Trữ Phong Trí thì hẳn là chưa có chuyện gì ảnh hưởng đến hắn lúc này.
Đại nghiệp không thành, xem ra lại thua '' tỷ tỷ '' toan tính rồi.
******
Mưa rơi.
Diệp Phi Linh nhìn sắc trời lạnh lẽo, trong lòng có chút bần thần. Trữ Vinh Vinh ngược lại vui vẻ cười, cuối cùng Diệp Phi Linh cũng đến Thất Bảo Lưu Ly Tông làm khách khanh.
- Chúng ta vốn còn muốn định mở tiệc tẩy trần đón gió cho muội, nhưng e là cha muội nghe thấy không thích, vậy nên cũng không nói nhiều. Ở đây là hợp đồng thời hạn, hơn nữa trong này là các hạng mục bàn giao, muội chỉ cần xem qua điều kiện, có gì không thích hợp liền sửa đổi là được !
Trữ Vinh Vinh đem một xấp giấy tờ đến cho nàng. Diệp Phi Linh đọc qua hợp đồng, cảm thấy công việc tương đối nhàn tản. Hỗ trợ Trữ Vinh Vinh là cái chính, một số nhiệm vụ lẻ không đáng nhắc tới.
Nhưng cái cuối cùng là cái quỷ gì ?
Điều mục cuối có nói bắt buộc phải trải qua đặc huấn của hai vị Phong Hào Đấu La. Trữ Vinh Vinh nhìn ra Diệp Phi Linh thắc mắc, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà ấm giải thích :
- Cũng không có gì, chỉ là Cốt gia gia cùng Kiếm gia gia muốn bồi dưỡng muội trở thành đại cung phụng của Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta thôi !
Diệp Phi Linh nghe vậy, trong đầu liền hiểu rõ. Ra là vậy, vị trí của Trữ Phong Trí cũng sắp nhường lại cho Lục tỷ, cho nên hai vị kia đều hướng đến nàng thay vị trí của bọn họ.
Kết cục của hai người đó ... cũng khá tệ. Diệp Phi Linh nghĩ đến số phận sắp đặt, có lẽ nàng có thể thay đổi được chút gì đó cho hai người này. Ít nhất đừng chết trong chiến tranh, hoặc giả như có thể thay bọn họ hoàn thành tâm nguyện cũng được.
Dù sao tương lai Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng sẽ đổi chủ. Không biến mất, nhưng phải dựa vào thế lực khác sinh tồn. Này cũng là một cái phiền toái không nhỏ, Diệp Phi Linh chưa nghĩ kéo Trữ Vinh Vinh về phía Cầm Các, tối thiểu chỉ là cùng nhau hợp tác.
- Không tệ, cái này ta nghĩ vẫn có thể theo được. Lục tỷ, sắp tới ngươi cũng theo ta học chút đồ phòng thân, tuy rằng không đáng giá như kim khố nhà tỷ nhưng cũng yên tâm hơn một chút !
Trữ Vinh Vinh gật đầu. Nàng không như Cửu muội võ hồn có thể thiên biến vạn hóa, sớm học chút phòng thân cũng tốt. Hiện tại Diệp Phi Linh nguyện ý bỏ công dạy, nàng cầu còn không được.
- Lịch trình kế tiếp của tỷ là đem đống công văn này xử lý xong, ta nghĩ có một cách có thể giúp tỷ rút ngắn thời gian xử lý công việc nhiều hơn !
Diệp Phi Linh nhìn Trữ Vinh Vinh làm việc, chồng tài liệu thì chất cao ngang đầu. Đây là toàn bộ tài liệu phải xử lý trong thời gian này, kể ra cũng khiến Lục tỷ vất vả.
- Thật sao, có cách gì tốt hơn sao ?
Trữ Vinh Vinh hai mắt sáng lên. Nếu có cách có thể xử lý xong công việc sớm hơn thì tốt, nàng nhìn đống tài liệu này cũng muốn đui mù mắt rồi.
Diệp Phi Linh gật đầu, Trữ Vinh Vinh tốt nhất nên tuyển thêm phụ tá hỗ trợ, đặc biệt cần có người hiểu về chuyên môn.
Vừa hay chỗ đám người nàng cứu được có mấy cái chủ gia tộc nhỏ, bọn họ đều bị Ngân gia diệt môn, hiện tại đang cần một chốn về. Xử lý công vụ như thế này chắc chắn là họ biết, hơn nữa Trữ Vinh Vinh cũng không cần tốn quá nhiều sức, chỉ là nhiều thêm một miệng ăn.
Diệp Phi Linh nghĩ tới tính bảo đảm, lại chuẩn bị thêm một đám cổ độc. Mời chút trà là được, miễn cho bọn họ thấy tiền tài sinh tai họa.
Trữ Vinh Vinh nghe đến Diệp Phi Linh chủ ý, lại cùng Trữ Phong Trí thảo luận một hồi, cuối cùng cảm thấy tính khả thi lớn hơn. Nuôi thêm vài người đối với Thất Bảo Lưu Ly Tông quá dễ dàng, hơn nữa kiếm tiền không khó, có bọn họ xử lý công việc thông thuận là được.
Diệp Phi Linh an bài một nửa nhóm người, một số còn lại nguyện ý ở lại học viện làm việc, dù sao đã không có nơi nào để đi, dứt khoát hỗ trợ ân nhân làm chút chuyện.
Đáng tiếc, trong đám người nàng cứu ra còn có một thanh niên tóc vàng. Diệp Phi Linh sau khi đem đồ ăn bồi bổ hắn, thanh niên này hoàn toàn lộ ra dáng vẻ đường đường chính chính là một phiên bản khác của Tuyết Thanh Hà.
Hơn nữa đám người kia cũng xác nhận thật sự là Tuyết Thanh Hà.
Chuyện này chỉ có Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu là rõ ràng, hai người âm thầm đem hắn giấu đi, đợi khi thời cơ đến liền có thể lật mặt Thái Tử đương thời.
- Cho nên các vị hãy cẩn thận một chút, cái gì cần làm liền làm, nếu như có người bí mật tìm các vị, hãy kịp thời để lại ký hiệu này !
Diệp Phi Linh đem ký hiệu vẽ ra, mỗi người trong lòng đều nhớ kỹ, dù sao đây cũng liên quan đến tính mạng, bị giam trong ngục tối nhiều năm như vậy, mỗi người đều tỉnh ngộ thêm rất nhiều.
Năm xưa ... bọn họ cũng là bị vỏ bọc bên ngoài của Ngân gia mê hoặc, họa diệt môn này đâu phải ai cũng có thể giữ nổi hận ý.
- Ta đã ngần này tuổi, nếu không phải vì trong tay còn có bí mật về mỏ quặng Ngân gia cần, chắc hẳn cũng sẽ xuống quan tài. Nay nguyện ý giao cho tiểu thư, mong rằng chút đồ vật này sẽ giúp ngài trợ giúp Thái Tử đăng cơ !
Một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi nhất hướng đến Diệp Phi Linh trình báo. Biết được Thái Tử đương thời là giả, bọn họ càng thêm khiếp sợ thế lực thao túng Ngân gia.
Chết có lẽ không đáng sợ, nhưng giãy dụa thì ai cũng sẽ lựa chọn sống tiếp để báo thù.
Diệp Phi Linh gật đầu. Có thêm đồ tốt thì càng tốt, nàng cầu còn không được. Ái Mạc Tâm thu thập thỏa đáng, đem bí mật trình lên.
Tuyết Thanh Hà ánh mắt trống rỗng, vô thức nhìn vào khoảng không phía xa. Đã mười mấy năm hắn chẳng còn nghe được tin tức về cuộc sống bên ngoài, mặc dù bản thân vẫn luôn hiểu rằng mọi chuyện không phải là tai nạn, thậm chí Ngân gia bỏ đói hắn trong ngục cũng không phải là vô ý.
Tuyết nhi lấy lòng hắn, cố ý tới bên cạnh hắn, cuối cùng tàn nhẫn giết chết hắn.
Trong chuyện này còn ẩn sâu nhiều mưu đồ, Tuyết Thanh Hà tâm không tranh với đời, cuốn vào vòng xoáy tranh đấu kịch liệt như vậy, thật sự là do Tuyết nhi làm hay là do ai khác.
Hắn không hiểu mục đích của Tuyết nhi, nhưng mục đích của Ngân gia hắn lại hiểu rõ ràng.
Ngân gia giữ mạng hắn, chính là vì sợ có một ngày như thế này. Thế nhưng vị tiểu thư này an bài hắn ở đây, hắn cũng chẳng thể làm khác được.
Rất muốn hỏi Tuyết nhi vì sao lại làm thế ? Vì sao phải giết hắn ? Nàng toan tính những gì ?
Hoặc là ... nghe theo lệnh của ai ?
Trong đầu hắn có ngàn vạn câu hỏi, lại tựa như không có câu trả lời.
- Thái tử, ngài cảm thấy khá hơn chút nào chưa ?
Diệp Phi Linh đột nhiên tới hỏi, Tuyết Thanh Hà khôi phục lại tinh thần.
- Ta khá hơn rồi, tiểu thư có vấn đề gì muốn hỏi sao ?
Diệp Phi Linh gật đầu. Tuyết Thanh Hà chưa chết, đại biểu cho Thiên Đấu Đế Quốc có thể sinh ra biến động khác.
Diệp Phi Linh đã nghĩ kỹ, những chuyện phát sinh không nên có này, nếu được nàng cũng dứt khoát muốn bẻ cong theo ý mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK