Diệp Phi Linh trong lòng suy đoán, nhưng cũng chưa vội vàng tin tưởng.
Muốn chắc chắn, trong tay phải có chứng cứ. Hôm nay âm thầm theo dõi vậy mà thu được kết quả ngoài dự liệu, nội tâm nàng có chút .. kinh hoàng.
Mọi thứ cứ diễn ra theo một chiều hướng kỳ lạ, Diệp Phi Linh thật sự rất hoang mang.
Đây liệu có còn là Đấu La Đại Lục mà nàng biết ?
Chuyện gì đang xảy ra ?
Nghĩ tới '' Player '' xuất hiện, thế giới này ... sợ rằng biến thành trò chơi đi ?
Trò chơi ? ?
Trò chơi ? Trò chơi ???
Diệp Phi Linh trong đầu sực nhớ lại chút gì, hình ảnh lướt qua đầy mờ nhạt, ký ức lại giống như bị khóa chặt.
Thoáng chốc cả đầu đau nhức. Toàn thân nàng toát ra mồ hôi lạnh, đầu bỗng nhiên lên cơn đau dữ dội.
Toạch ...
Diệp Phi Linh nhận thấy tình huống không ổn, vội vàng trở về phòng nghỉ trước. Chuyện tốt Ngân gia làm còn ở đó, không sợ không có ngày phanh phui ra ngoài.
Cùng lúc đó, dinh thự Độc Cô gia.
Độc Cô Bác nghiên cứu đủ loại sách cổ, không ngừng tìm hiểu bí mật của Cửu Tâm Hải Đường.
Đại Sư gửi thư đến, trong thư có nhắc đến chuyện Diệp Phi Linh thức tỉnh võ hồn.
Điều này Độc Cô Bác có biết, nhưng Cửu Tâm Hải Đường không phải cũng giống như gia tộc hắn, một đời truyền một đời, tối đa tồn tại cũng chỉ có hai người hay sao ?
Thế nào lại ...
Bỗng dưng lồng ngực hắn toát ra cơn đau đánh úp đến, Độc Cô Bác không phản ứng kịp, thoáng ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, trong ánh mắt nghi ngờ liền tối sầm lại.
Mà trên mặt bàn, bóng hình Độc Cô Bác vẫn đang phản chiếu đứng nhìn chằm chằm lên trần phòng.
Đôi mắt cái bóng này toát ra màu xanh kỳ dị, xuy xuy xuy ba tiếng nhỏ liền hóa thành một đạo lục quang chui vào trong thức hải Độc Cô Bác.
Lúc này, hắn mở mắt.
Độc Cô Bác ngửa đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt toát lên nét xa xăm.
- Hừ, thứ sâu bọ gì cũng muốn nhúng tay vào thế giới của Bản tọa !?
Hắn lẩm bẩm một câu như thế, trong tiềm thức ký ức tràn về khiến ánh nhìn của hắn trở nên lạnh lùng.
Lâu như vậy mới thu thập đủ thông tin cần thiết để mở khóa, hắn thật sự là tính sai một bước. Sắp xếp chính chủ kết cục không giống với đời trước, thứ này là do ai làm ?
Độc Cô Bác không biết.
Nguyên bản cuộc đời của hắn từ thời điểm bắt đầu đã bị thay đổi cùng thế chỗ, tình tiết sai lệch so với ký ức đã bắt đầu từ năm mươi năm trước, người can thiệp chuyện này ...
Có phải hay không là Diệp Phi Linh ? Có phải là nàng ?
Hắn không biết, nhưng nếu như là Diệp Phi Linh làm, hắn cũng phải đem nàng giết chết.
Thế giới này đã một lần chạy sai quỹ đạo, Đường Tam lúc đó đưa cho hắn một thứ đồ, hắn nói phải đem kẻ phóng hỏa tiêu diệt, Đấu La Đại Lục mới có thể quay về vị trí cũ.
Độc Cô Bác hiểu rõ, đây là muốn đem dị loại phá hủy. Hắn ẩn trong cơ thể Độc Cô Bác cũng gần tám mươi năm, cuối cùng sau bao nhiêu năm tồn tại, cũng có một ngày nhìn thấy ánh sáng.
Đây là cơ hội mà > đưa cho '' hắn''.
Kỳ thực Độc Cô Bác ở thế giới này cũng không biết trong người hắn còn có một cái Độc Cô Bác khác tồn tại.
Nếu Tình Minh chân chính xuất hiện, hắn sẽ hiểu đây là thứ gì. Độc Cô bác này, bản chất cũng giống như hệ thống, chính là một cái dữ liệu không có thật, bởi vì biến số mà xuất hiện.
Như ở thế giới hiện đại, chính là Data User.
Hay hiện tại, Độc Cô Bác là Độc Cô Bác, một cái khác là Độc Cô Bác '' Data ''.
*******
Diệp Phi Linh mở bừng mắt, cả đầu ong ong một trận, trong đầu toát ra mơ hồ.
Trời vẫn còn chưa sáng, Ái Mạc Tâm ngồi ở một bên thoáng thấy nàng cử động, vội vàng tiến đến hỗ trợ.
- Nước ..
Diệp Phi Linh cổ họng khô khốc, trong họng mặn chát toàn vị muối. Chén nước vừa đưa đến, nàng một hơi uống cạn, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Ngây người một lúc lâu, tới tận khi trời sáng, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tối qua ... có chuyện gì ?
Diệp Phi Linh cẩn thận ngẫm lại, chỉ nghe được Ngân Ngọc nói đẩy trách nhiệm cho Độc Cô Bác, ngoài ra không còn gì khác.
Nghĩ đến đây, nội tâm nàng không tự chủ mà có chút e ngại. Độc Cô Bác cố sự, nàng chưa từng nghe qua, cũng không muốn đào sâu quá nhiều vào chuyện tranh đấu giữa các đại gia tộc.
Diệp Phi Linh tự biết phân lượng của chính mình.
Nhưng ... nếu như chuyện của lão già đó có liên quan đến Diệp gia thì sao ? Lỡ như ...
Ông ta bị người tính kế thì sao ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng trong lòng có điểm hoảng hốt. Chính mình nghĩ cái gì, cư nhiên lại phí sức vì chuyện này ?
'' Tỉnh táo ! ''.
Diệp Phi Linh vỗ vỗ mặt. Nhất định là mẹ kế bỏ đậu hũ thối có độc, ăn vào khiến đầu choáng váng mới có thể xuất hiện suy nghĩ ngu xuẩn như thế kia.
Làm người, ai cũng có bí mật.
Có chút chuyện không phải của mình, tốt nhất không cần quan tâm !
*******
Bóng tối lan tràn.
Ngọc Thiên Tâm buông xuống hô hấp, tâm tình khoái trá thở ra một hơi.
Dựa theo phương thức Diệp Phi Linh chỉ bảo, tốc độ tu luyện của hắn đã gần tiến vào cảnh giới Hồn Đế, chỉ còn cách một tầng chắn mỏng, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể xông qua.
Bế quan một thời gian, không biết bên ngoài lúc này đã là bộ dáng gì ?
Ngọc Thiên Tâm ngẩng đầu, nhìn tới ánh sáng bên ngoài là một màu tối đen, bắt đầu tu luyện là giữa buổi tối, hiện tại kết thúc cũng là buổi tối.
Chiếu theo cách này, chẳng trách Sử Lai Khắc học viện lại mạnh đến vậy, nếu không tính thời gian tu luyện, đám người đó toàn bộ xuất thân bình dân, tài nguyên không có, vậy mà đem so được với hắn !
Cương thúc quả nhiên là kỳ tài.
Ngọc Thiên Tâm trong lòng có điểm tin tưởng những gì Diệp Phi Linh nói. Hiện tại liền tốt lắm, hắn sẽ dốc toàn lực ủng hộ nàng đứng về phía Cương thúc. Mấy cái vị trí gia tộc đó hắn không quan tâm, chỉ cần thực lực đứng trên hết thảy, lời nói liền có trọng lượng đè nát tất cả.
Miễn là gia tộc không hủy hoại căn cốt, còn lại đều có thể tùy ý nàng. Diệp Phi Linh là một nữ hài thông minh, chắc chắn hiểu được dựa vào Lam Điện Bá Vương Long tốt hơn là ngầm phá hoại.
Ngọc Thiên Tâm ánh mắt tinh minh, trong màn đêm tăm tối, tựa như nhìn rõ hết thảy mục đích của Diệp Phi Linh.
Nữ hài này ... đem bản thân mình bước vào đây, ngoại trừ do Diệp gia yêu cầu, chính là muốn đòi lại danh dự cho sư phụ. Nàng ẩn nhẫn chờ thời cơ lâu đến vậy, thực đáng giá cùng mình kết giao.
Hắn không tiếp tục suy đoán thêm nữa, muốn xem thử Diệp Phi Linh hiện tại đã là bộ dáng gì, lại nhìn sắc trời đã tối, đành đợi để ngày tiếp theo tới vậy.
Chính là ... lúc bước ra ngoài, mọi chuyện đều khiến hắn thật sự bực mình. Hắn chỉ bế quan một đoạn thời gian, thế nào lại thành hắn đối với Diệp gia bỏ rơi ?
Đương nhiên hắn cũng nghe thấy chuyện Diệp gia cùng Áo gia tranh đấu, có điều hắn không coi vào đâu, bởi vì hai cái tiểu gia tộc này quá nhỏ bé, Lam Điện Bá Vương Long tồn tại từ rất lâu, năng lực càng là cường đại tột đỉnh, so với bọn họ đơn giản như dẫm chết một con kiến.
Ngọc Văn Quân nhìn ý tứ Ngọc Thiên Tâm, trong lòng liền thấy thú vị.
- Sao nào, ngươi coi trọng nữ hài kia rồi ?
Ngọc Thiên Tâm trong lòng tĩnh lặng, Diệp Phi Linh giá trị không phải là coi trọng như mấy cái bình sứ tầm thường, hắn đương nhiên muốn, nhưng lại không thể tỏ ra quá nôn nóng.
Đồ tốt đương nhiên muốn một mình chiếm giữ, bí mật này hắn sẽ không chia sẻ với bất kỳ ai, kể cả cha lẫn ca ca hắn.
- Ta cảm thấy danh dự của ta đang bị mọi người coi thường !
Ngọc Thiên Tâm ánh mắt nghiêm túc. Hắn đường đường là kỳ tài của Lam Điện Bá Vương Long, so với ca ca còn trên một bậc, hiện tại gần bước vào sáu mươi cấp, nếu một cái nữ nhân đi theo mình, trong trường hợp hắn không bị cắm sừng, nàng còn chưa chết, thế nào có thể để người ngoài nhắm vào ?
Đây là muốn nói hắn ngu xuẩn chỉ biết tu luyện, không thể bảo vệ người bên cạnh mình ?
Lão cha nhìn thằng con mình nghiêm túc, bộ dáng có điểm nghiền ngẫm. Ngọc Thiên Tâm trước giờ nói một là một, hai là hai, đây là muốn thỉnh cầu hắn tước bỏ chuyện từ bỏ Diệp gia ?
Ngọc Văn Quân cười cười, bộ dáng ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng chính lúc này hơi thở của hắn lại biến thành uy áp, ngay cả mắt rồng cũng đã hiển lộ.
Ngọc Thiên Tâm hít vào một hơi, roẹt một tiếng, chính mình cũng '' Long Hóa '' một lần, cực lực chống lại uy áp của lão cha.
- Ngươi không thể vì một con đàn bà mà hủy hoại danh dự của gia tộc !
Ý tứ của hắn, chính là trực tiếp cắt bỏ thỉnh cầu của Ngọc Thiên Tâm. Lam Điện Bá Vương Long ý tứ, ngoại nhân nói gì không quan trọng, chỉ cần nghe theo lời lão gia tử.
Chuyện Diệp Phi Linh mất tích tại lãnh địa Lam Điện Bá Vương Long, thiên hạ còn đang chỉ trích hắn không có năng lực, lại để xảy ra chuyện nhỏ này đâu.
Một cái nữ hài, chết liền chết, hắn cũng không coi vào đâu cả.
Cái chính là Áo gia phiền phức, bọn họ nắm trong tay quân đội với số lượng lớn. Áo Tái Đông cũng không phải đèn cạn dầu, hắn ở trong quân đội sát phạt bao năm, đối phó với chính mình không đủ, nhưng hai thằng nhãi này, còn có một tầng lớp người trẻ tuổi trong tộc có thể chịu được sao ?
- Ta chưa từng làm việc gì hủy hoại gia tộc !!!!
Ngọc Thiên Tâm cứng rắn chống đỡ, cơ hồ đem hết toàn bộ sức mạnh hiển lộ. Diệp Phi Linh có thể đứng bên hắn là phúc phận của nàng, đương nhiên dã tâm của hắn chính là muốn thăng tiến nhanh hơn nữa.
Ngọc Văn Quân nhìn Ngọc Thiên Tâm cứng đầu, trong lòng có điểm bực mình. Sinh ra hai tên tiểu tử, đều là thấy gái mà sáng mắt lên.
- Liền tùy ngươi đi, chính mình không hối hận là được !
Ngọc Văn Quân đánh ra ba chiêu, nhìn Ngọc Thiên Tâm cường thế chống đỡ, cuối cùng biết không thể lay chuyển được thằng nhãi cứng đầu này, lập tức liền từ bỏ.
Thiếu niên tuổi trẻ tham luyến chút ôn nhu nữ nhân, hắn đâu phải chưa từng trải qua. Chẳng qua thằng nhãi này cố chấp đến vậy, hắn thực muốn xem nữ hài kia có thể làm cái gì để câu được tâm tư thằng bé !
Bát đệ, thật sự là dưỡng ra một cái đồ đệ thực giỏi ! Không chỉ mê hoặc tâm tư con trai hắn, còn kiếm được một cái vị thế không ai lường được trong lòng lão gia tử.
Nếu không phải Ngọc Tiểu Cương võ hồn biến dị thành phế vật, vị trí này có lẽ ... chưa bao giờ đến lượt mình !
Ngọc Văn Quân nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng có điểm khó chịu, cuối cùng phất tay áo bỏ ra ngoài.
Ngọc Thiên Tâm nhìn lão cha rời đi, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, ít nhất hắn cũng đòi được quyền lợi của mình. Lão cha có cường thế đến mấy, chỉ cần hắn cứng đầu hơn anh trai, hắn luôn luôn có được phần thưởng nhiều hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK