Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vì sao không cần, ngươi không cần cũng phải cần, cùng lắm ca sẽ giúp ngươi quản! Một cái tiểu vương quốc dù nhỏ đến đâu cũng là một vương quốc a." Thất ca phản đối.

"Đúng vậy, như vậy cũng không sai, sau này chúng ta có thể phát triển ở đây, vừa lúc thiếu một cái địa bàn của chính mình, không thể tưởng được Diệp Lãng thắng đến cho chúng ta." Diệp Dực nói, kỳ thật hắn không muốn đi Chu Tước Đế Quốc, dù sao cảm giác ăn nhờ ở đậu cũng không tốt lành gì.

Mà nay có tiểu vương quốc này, tuy không phải rất lớn nhưng ít ra có thể tự do tự tại, hơn nữa kế hoạch sau này của hắn thì một cái tiểu vương quốc cũng là lựa chọn tốt nhất!

"Ta không cần, hay tặng cho các ngươi nhé?" Diệp Lãng hỏi.

"Không được, vật của ngươi là của ngươi, bất quá chúng ta sẽ giúp ngươi quản lý tốt!" Đám người Diệp Dực nói.

"Đệ đệ, ngươi coi như là quốc vương rồi, nói như thế nào ngươi cũng là quốc vương, là... Ất, nói như vậy không phải ta cũng trở thành công chúa sao, ha ha, tiểu Thất, bây giờ chúng ta giống nhau rồi, sau này ngươi không thể dùng thân phận công chúa cưỡi lên đầu ta nữa." Diệp Lam Vũ cười nói.

"Gớm, ta mới không giống ngươi đâu, ngươi là công chúa, ta là Vương hậu!" Thất công chúa ngẩng đầu lên, rất cao ngạo nói.

"..." Diệp Lam Vũ nhất thời nghẹn lời.

Mọi người nhìn thấy tình huống này không khỏi phát ra nụ cười hiểu ý, gần đây bọn họ không được cười vui vẻ như vậy a, nhìn thấy tình cảm của ba người Diệp Lãng tốt như vậy bọn họ cũng thấy vui vẻ lây, hy vọng phần tình cảm từ nhỏ đến lớn này vẫn có thể kéo dài mãi mãi.

"Đúng rồi, hắn cũng cá cả lão bà của hắn!" Lúc này đột nhiên Diệp Lãng kích thích bọn hạ nhân thêm lần nữa.

"Cái gì?!" Đám người Diệp Lam Vũ trừng mắt thật to.

"Cái này nên xử lý thế nào đây, ta có thể không nhận được không?" Diệp Lãng nhìn mọi người, yếu yếu hỏi.

"Đương nhiên là bỏ, nhiều nhất xem nàng như nha hoàn thôi, tuyệt đối không thể làm lão bà!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa cơ hồ đồng thời nói, tuy ý tưởng hai người khác nhau, nhưng mục đích lại như nhau.

"Như vậy là tốt rồi, ta còn sợ các ngươi cứng rắn bắt ta tiếp thụ lão bà của người khác, như vậy ta sẽ lập tức đào tẩu."

"Yên tâm, cho dù ngươi nguyện ý ta cũng không đồng ý!" Diệp Lam Vũ và Thất công chúa vẫn cùng nói giống nhau, mà sau khi nói xong lại trừng mắt nhìn đối phương.

"Ừ..." Diệp Lãng đáp, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy, có phải ngươi cảm thấy đáng tiếc không, nói thế nào đi nữa người ta cũng là Vương hậu, có phải muốn thu người ta không?" Thất công chúa nhìn chằm chằm Diệp Lãng hỏi.

"Không phải!" Diệp Lãng lắc lắc đầu.

"Vậy ngươi suy nghĩ cái gì?" Thất công chúa hỏi.

"Ta đang nghĩ nên làm thế nào để bại rụng cái vương quốc này!" Diệp Lãng rất nghiêm túc nói.

"..."

"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, tiểu vương quốc này chỉ là vương quốc của ngươi trên danh nghĩa mà thôi, còn lại chúng ta sẽ an bài, dù sao lấy tính cách của ngươi cũng không quản mấy thứ này, ngay cả ngươi có bao nhiêu tài sản ngươi cũng không biết nữa là. Đúng rồi, giao hết tất cả sản nghiệp ngươi đứng tên ra đây, nhìn xem có thứ nào có thể sử dụng không." Thất cá đã sớm nhìn chằm chằm sản nghiệp trong tay Diệp Lãng, đặt ở trong tay Diệp Lãng thuần túy là lãng phí, không có giá trị gì.

"Không cần, sau này ta còn muốn bại gia, cho ngươi ta lấy cái gì bại!" Diệp Lãng lấy một cái cớ làm người không nói nên lời mà cự tuyệt.

"Lần này ngươi không giao cũng phải giao, ngươi không biết à? Bây giờ chúng ta đã không phải Diệp gia của Tường Không nữa, tài sản trong tay chúng ta đã không còn nhiều, bây giờ chúng ta phải gây dựng sự nghiệp, thêm một phần tiền vốn là thêm một phần thành công." Thất ca kiên quyết không tha, buộc Diệp Lãng phải giao ra những thứ kia, đặt trên người hắn quả thật quá lãng phí.

"Ta không tin các ngươi không có hậu chiêu, gia gia đã sớm có kế hoạch rồi." Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời.

"... Bình thường ngươi mơ mơ màng màng, sao lúc này ngươi lại trở nên khôn khéo như vậy..." Thất ca có điểm chán nản, xem ra lần này không lừa được rồi.

Quả thật Diệp Dực có hậu chiêu, không chỉ hắn, đám người Diệp Thành Thiên cũng vậy, bọn họ cũng không phải người bình thường, là người cả ngày sống ở trung tâm quyền lợi, sao bọn họ không biết có lẽ có một ngày mình sẽ bị người khác thay thế, sẽ bị người khác hãm hại cơ chứ!

Mà cái này kỳ thật cũng là một cái truyền thống của Diệp gia, Diệp gia có không ít sản nghiệp bí ẩn, phân bố trên toàn đại lục, trừ phi toàn bộ đại lục đều liên hợp lại đối phó bọn họ, không nói bọn họ sẽ không đói chết mà ngay cả xuống dốc cũng khó nữa kìa.

Mà những sản nghiệp bí ẩn này cũng chỉ có đương đại gia chủ mới biết được, không chỉ là không muốn để nhiều người biết, càng nhiều người biết, bí mật càng khó bảo toàn. Nhưng càng nhiều hẳn là mỗi một tổ tiên của Diệp gia cũng đề phòng Diệp gia mình có người muốn tranh quyền đoạt lợi, phải lưu lại một vương bài cho riêng mình!

Mà vương bài này không chỉ là một ít sản nghiệp bỉ mật mà còn có một đám Diệp gia tinh anh mà không ai biết cả.

Bởi vậy, nếu không phải thật sự được thế hệ trước tán thành, trở thành tân gia chủ mà dùng âm mưu đoạt được chức vị gia chủ này sẽ không thật sự có được Diệp gia!

Lúc này cũng có thể nói là một lần phân hóa của Diệp gia, ai được đến một phần lớn nhất thì không ai rõ, có lẽ là nhất hệ của Diệp Dực, có lẽ là nhất hệ Diệp gia ở Tường Không lúc này.

Mà thực lực đối lập thì đương nhiên Diệp gia ở Tường Không hơn xa nhất hệ của Diệp Dực, nhưng nhất hệ của Diệp Dực lại là tiềm lực vô hạn, đến cuối cùng ai mới là người thắng thì chưa biết được.

Dù sao, thực lực của một người cũng không chỉ vẻn vẹn là hiện tại mà còn tương lai nữa!

Mà cái làm Diệp Dực cảm thấy thực vui mừng cũng không phải là mình có hậu chiêu gì mà là thấy tài năng của lão Tam và lão Thất của Diệp gia biểu hiện ra ngoài, chỉ cần có thời gian sẽ trở thành một đợt sóng sau, thay thế đợt sóng trước của bọn hắn đổ lên bờ cát.

Đó cũng là tiềm lực, là tương lai, là tiềm lực của gia tộc, là tương lai của gia tộc!

"Ngươi quản được ta à!" Diệp Lãng rất trực tiếp trả lời.

"Thập Tam a, ca ca xin ngươi đó." Thất ca không tiếc buông mặt mũi ra mà xuất ra đòn sát thủ.

"Ngươi xin ta à, vậy ta cho ngươi vậy!" Diệp Lãng thực rõ ràng đáp ứng, điều này làm một đám người cảm thấy không thích ứng kịp, cũng không phải cảm thấy Diệp Lãng sẽ không đáp ứng mà ngược lại rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Lãng sẽ đáp ứng. Không thích ứng là vì trước đó Diệp Lãng còn kiên trì như vậy, sao lại đột nhiên đổi ý.

"Vì sao ngươi đáp ứng ngay vậy?" Thất ca cũng thật bất ngờ, nhìn Diệp Lãng hỏi.

"Vì ngươi xin ta a!" Diệp Lãng hồi đáp.

"Chỉ vì vậy thôi?" Điều này càng làm người ta khó hiểu.

"Đương nhiên, cần cái gì khác sao?" Diệp Lãng mơ mơ hồ hồ nói: "Ngươi là đường ca của ta, chuyện ngươi cầu ta, chỉ cần ta có thể làm được ta sẽ làm, mà chuyện này cũng không phải khó khăn gì, chỉ là một ít thứ không trọng yếu gì đó thôi."

"..." Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ đã biết Diệp Lãng lại bắt đầu biến về tên Diệp Lãng mơ mơ hồ hồ kia rồi, bất quá mặt này của hắn cũng là một mặt chân thật nhất của hắn.

Người là đơn giản nhất, chân thực nhất, không cần có nhiều thứ phức tạp lắm làm gì!

Diệp Lãng đáp ứng chỉ vẻn vẹn vì Thất ca thỉnh cầu hắn, cũng vì Thất ca là đường huynh của hắn, mà hắn cũng biết Thất ca sẽ không hại hắn, sẽ không có ý đồ gì với hắn thì vì sao hắn lại cự tuyệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK