Mục lục
[Dịch] Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không!" Diệp Lãng lắc đầu nói.

"..." Mặt Lý Nguyệt trầm xuống.

"Ta chỉ cần sự thừa nhận của ngươi, những người khác, quan trọng sao?" Diệp Lãng hỏi.

Quan trọng sao?

Đây là chuyện của hai người, người khác thừa nhận chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không phải mấu chốt gì, tựa hồ do mình nghĩ nhiều mà thôi, không nên vì thái độ người nhà mà thay đổi gì cả.

Tin rằng đến lúc đó gạo nấu thành cơm, cho dù bọn họ không đồng ý cũng sẽ tiếp thụ, cũng sẽ từ từ tiếp nhận chúng ta...

Khoan khoan, ta đang nghĩ cái gì vậy? Cái gì mà gạo nấu thành cơm? Ta với hắn còn chưa đến mức đó, thật đúng là mắc cỡ chết đi được!

Lý Nguyệt miên man suy nghĩ một lúc, mặt trở nên đỏ rực, đỏ đến nỗi làm người ta cảm giác được độ ấm trên mặt nàng.

"Ngươi làm sao vậy, sao mặt lại đỏ như thể. có phải phát sốt không?" Diệp Lãng vươn tay vuốt trán Lý Nguyệt, "Hơi nóng, bất quá cũng không giống như phát sốt, phải chú ý thân thể một chút."

"..." Lý Nguyệt cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, bất quá dường như có điểm thích cảm giác như vậy.

"Các ngươi... Không biết như vậy rất mất hình tượng sao? Trước công chúng làm như vậy còn ra thể thống gì?" Tên mặt người dạ thú kia lại xuất hiện bên cạnh, tựa hồ hắn vẫn đi theo Lý Nguyệt.

"Điều này rất không có hình tượng sao?"

"Chuyện của chúng ta không cần ngươi phải quan tâm!" Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt đồng thời nói, nhất là thái độ cường ngạnh trong lời chất vấn của Lý Nguyệt làm cho tên mặt người dạ thú kia có điểm ngoài ý muốn.

Tuy rằng Lý Nguyệt là một quân nhân nhưng thái độ của nàng với mọi người cũng không phải rất cứng rắn, tương phản còn có điểm ôn nhu, kỳ thật cũng không tính ôn nhu nhưng nàng rất có lễ phép, đồng thời cũng lãnh đạm, không có thái độ cường ngạnh.

Bất quá tuy không có nhưng Lý Nguyệt là quân nhân nên nàng cũng có cái loại khí thế này, có lẽ dùng bốn chữ không giận mà uy để giải thích.

"Fox công tử đúng không, ta muốn quyết đấu với ngươi!" Mặt người dạ thú kia bị kích thích, đưa ra một yêu cầu thực bình thường với Diệp Lãng, ừ, trên đại lục này quả thật quyết đấu rất bình thường, mỗi ngày đều có.

"Không có hứng thú!" Diệp Lãng khoát tay, một bộ không thân để ý, đồng thời cũng nói cho những người khác biết đừng đến làm phiền ta.

Tuy rằng suy nghĩ đến phản ứng của Diệp Lãng nhưng không ai có thể nghĩ ra như vậy, trực tiếp cự tuyệt, đây là chuyện rất ít xảy ra trên đại lục này, bình thường quyết đấu đều sẽ đáp ứng, đây là chuyện có liên quan đến tôn nghiêm.

"..." Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ha ha, thấy không, Lý Nguyệt tiểu thự hắn là một tiểu bạch kiểm nhất gan sợ chết, người như vậy sao có thể xứng đôi với ngươi!" Sau khi Diệp Lãng cự tuyệt, tên mặt người dạ thú kia bắt đầu kiêu ngạo, cười lớn nói, thanh âm cực lớn như muốn nói cho toàn bộ thiên hạ biết vậy.

Cũng vì hành vi này của hắn mà một số người vốn trong đại sảnh cũng bị hấp dẫn đi ra ngoài, một số người đi ra, ánh mắt nhìn Diệp Lãng có một loại hèn mọn.

Trên đại lục này, cơ hồ tất cả mọi người đều tôn trọng cường giá mà khinh bỉ hành vi của kẻ yếu như Diệp Lãng, trong lòng bọn họ thậm chí còn không bằng một kẻ yếu, ít ra kẻ yếu cũng sẽ đáp ứng quyết đấu.

Quyết đấu ở đây cũng không phải đồn đối phương vào chỗ chết, chỉ vẻn vẹn muốn phân ra thắng bại nên kẻ yếu cũng không sợ khiêu chiến, thua thì thua, chúng ta chân trần chẳng lẽ còn sợ mang giày à?

"Fox công tử, vì sao ngươi không đáp ứng hắn?" Lý Nguyệt hỏi, ngữ khí rất bình thản, làm cho ngời ta không nhìn ra được ý tứ của nàng.

"Vì sao phải đáp ứng hắn? Nếu a miêu a cẩu nào cũng đòi quyết đấu với ta, ta đáp ứng hết thì không phải mệt chết cũng sẽ phiền chết!" Diệp Lãng thuận miệng nói.

Hóa ra ý hắn là vậy, hắn khinh thường tên mặt người dạ thú này.

"Tiểu bạch kiểm, ai là a miêu a cấu, ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem!" Mặt người dạ thú kia giận dữ hét, hắn cảm thấy mình bị vũ nhục, Diệp Lãng căn bản khinh thường quyết đấu cùng hắn, thậm chí xem cũng không thèm nữa là.

"Lý Nguyệt, ánh trăng hôm nay thật đẹp, tựa như ánh mắt khi ngươi cười rộ lên vậy." Đột nhiên Diệp Lãng nói với Lý Nguyệt.

"??" Trong nhất thời Lý Nguyệt còn chưa rõ Diệp Lãng đang muốn làm gì, không kịp phản ứng, bất quá rất nhanh đã hiểu được Diệp Lãng đang khen mình xinh đẹp, mặt nàng lại đò lên.

Phản ứng này của Lý Nguyệt làm cho người của Lý gia, còn có những ai hiểu rõ nàng đều ngẩn người ra, bọn họ chưa từng thấy trạng thái đầy nữ tính này của Lý Nguyệt.

Xem ra lần này quả thật nàng đã thích thiểu niên Hồ tộc này rồi, ít nhất có thể khẳng định là rất có hảo cảm.

"Tiểu bạch kiểm, ngươi muốn chết!" Mặt người dạ thú kia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó rút ra một thanh đại kiếm, bổ một kiếm về phía Diệp Lãng.

Một kiếm kia mang theo đấu khí mãnh liệt, còn có ngập tròi tức giận, hai thứ này làm cho uy lực một kiếm này trở nên rất cường đại, những người biết hắn cũng cảm thấy kỳ quái không biết hắn trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ.

Một kiếm này có thể xem như một kiếm chí cường của mặt người dạ thú, là chiêu mạnh nhất từ lúc hắn chào đời đến nay, ngay cả chính hắn cũng không ngờ mình có thể phát ra uy lực lỏn như vậy, mà lúc này hắn cũng không chú ý đến vì hắn đã bị bao phủ bởi lừa giận.

Một kiếm này không đơn giản!

ở đây cũng không thiếu cao thủ đều âm thầm nói trong lòng, cũng lo lắng và đồng tình vì Diệp Lãng, bọn họ cảm thấy cho dù Diệp Lãng không chết cũng bóc một tầng đã chứ chẳng đùa.

Lúc này Diệp Lãng rất là bình tĩnh nhìn một kiếm kia, sau đó làm ra một động tác làm cho tuyệt đại đã số đều muốn phỉ nhố...

"Lý Nguyệt! Ngươi lên..." Diệp Lãng hô một tiếng, sau đó vọt ra sau lưng Lý Nguyệt, rõ ràng là muốn Lý Nguyệt bảo vệ hắn.

Dựa vào, tiểu bạch kiểm này đúng là... Không ngờ hắn lại tránh sau lưng nữ nhản, để nữ nhân giúp hắn ngăn trở công kích, người như vậy đúng là phải phun chết hắn.

Mọi người đều phát ra khinh bỉ, thật sâu khinh bỉ từ trong tâm với Diệp Lãng, hành vi của Diệp Lãng làm bọn họ hoàn toàn coi hắn như một cái tiểu bạch kiểm, còn là một cái yếu đuối tiểu bạch kiểm.

Bất quá dường như Lý Nguyệt cũng không để ý, nàng chỉ cười cười, sau đó rút ra thanh kiếm trong tay, đâm một kiếm tới, sử dụng đầu nhọn của kiếm định trụ lại kiếm của mặt người dạ thủ, mà dường như điểm đó cũng là mũi kiếm.

Một kiếm này hóa giải rất phấn khích làm cho người ở đây lại đánh giá cao Lý Nguyệt hơn một tầng!

"Hay!"

Nhất thời âm thanh ùng hộ vang lên làm cho người của Lý gia cảm thấy rất có mặt mũi, có điều đương sự là Lý Nguyệt vẫn bình thổn như vậy, cũng không chịu ảnh hưởng gì, chỉ quay đầu nhìn về phía sau nói với Diệp Lãng.

"Tốt lắm, không sao rồi!"

Tuy Diệp Lãng bị mọi người khinh bỉ nhưng sắc mặc vẫn như thường, tựa hồ làm một chuyện thực bình thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK