Lý Nguyệt trầm mặc.
- Ta cản đường của ngươi đấy! Chuyện này vẫn chưa nói xong, ngươi đã muốn trốn sao?
- Có chuyện gì?
Diệp Lãng có chút khó hiểu.
...
Không ngờ, chúng ta nói lâu như vậy, tiểu tử này ngay từ đầu đã chẳng thèm để ý chúng ta nói cái gì sao?
- Buổi chiều hôm nay chính nữ nhân bên cạnh ngươi đã chém người của ta, chuyện này ngươi xem như không có chuyện gì sao?
Tên lĩnh đội nhìn Diệp Lãng, bộ dạng khoan thai tự đắc, xem ra đây là loại người âm hiểm.
- Đến nói cảm tạ sao?
Diệp Lãng suy nghĩ, sau đó nói:
- Ta cảm thấy bọn họ rất đáng đời!
...
Tràng diện lúc này trở nên yên tĩnh lại, dù là ai cũng không nghĩ tới Diệp Lãng lại nói như vậy, lời này chẳng khác nào là tự tìm đường chết.
- Không phải chuyện này.
Sắc mặt tên lĩnh đội lúc này biến thành âm lãnh, xem bộ dáng giống như sắp bộc phát ra.
- Không phải chuyện này sao, để ta suy nghĩ, đúng rồi, các ngươi không phải là người tốt!
Diệp Lãng suy nghĩ một lúc rồi nói ra, những người bình dân lúc này mát lòng hả dạ, còn đám binh lính thì oán hận.
...
Trong thời gian ngắn, cả trời đất cũng yên tĩnh lại, rất yên tĩnh...
- Lão đại!
- Tiểu Đô Thống.
- Tiểu tử này đang đùa giỡn chúng ta đây mà, không nói nhảm với hắn nữa, trước tiên chúng ta phải chặt hai tay hai chân của hắn đã.
Thoáng cái, trong đám binh lính truyền ra âm thanh hô hào, gào thét.
- Mọi người yên tĩnh lại, Tham Lang quân đoàn chúng ta chính là quân chính quy của đế quốc, chúng ta sẽ không làm những chuyện vi phạm quân kỷ, làm trái pháp luật được.
Tên lĩnh đội kia, cũng chính là tiểu Đô Thống, hắn vung tay lên, nói ra lời lẽ đầy chính nghĩa.
Thời điểm này mà còn nói như thế, đám dân chúng bình dân đứng ở đằng xa âm thầm chửi bới mắng nhiếp trong lòng, ngày các ngươi mà cũng biết nói những lời này, ngày đó thiên hạ sẽ thái bình.
Mà đúng lúc này, có người nói ra tiếng lòng của bọn họ!
- Tại sao ngay từ đầu ta đã thấy các ngươi vi phạm quân kỷ, làm trái pháp luật? Xin hãy nói cho ta biết, cái gì gọi là hợp pháp?
Diệp Lãng trực tiếp hỏi.
...
Tên tiểu Đô Thống nghẹn lời.
- Tốt, nói hay lắm.
Trong nội tâm của quần chúng bình dân hoan hô.
- Tiểu tử, nhìn ngươi tựa hồ rất có lai lịch.
Đột nhiên tiểu Đô Thống nói ra.
- Ta chỉ nhìn thấy các ngươi là một đám trộm cướp mà thôi.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra.
- Ta cũng không ngu như vậy, ngươi đừng dò xét ta, ta sẽ không nói lai lịch của ta đâu!
...
Lúc này Lý Nguyệt rất muốn nói, câu trước là đủ rồi, câu sau là dư thừa rồi!
Nhưng mà, Lý Nguyệt đã quen thuộc Diệp Lãng, nhưng điều mà Diệp Lãng nói là thật, cảm thấy câu sau là dư thừa, nhưng người khác thì không nhất định, bọn họ cảm thấy Diệp Lãng đang đùa giỡn bọn họ, cố ý giả ngu.
- Coi như là đạo phỉ, cũng phải có tên tuổi, xin mời nói ra tôn tính đại danh!
Tiểu Đô Thống khẽ cắn môi, quyết định hỏi thân phận của Diệp Lãng trước rồi nói sau.
- Ta gọi là Lý Quỷ.
Diệp Lãng cười nói.
Bất cứ người hiện đại nào cũng đều biết, Lý Quỷ là tên giả, tên này tuyệt đối là giả mạo, nhưng người ở nơi này thì không sao cả.
- Lý Quỷ? Lý Nguyệt? Các ngươi là...
- Chúng ta là tỷ đệ, nàng là lão tỷ của ta!
Diệp Lãng trả lời.
...
Lý Nguyệt bị kích thích một cái, mình là tỷ tỷ? Tại sao lại là lão tỷ?
Lại nói, Lý Nguyệt dù lớn hơn Diệp Lãng một chút, tuy không hơn nhiều, nhưng điều này là không thể cải biến, vĩnh viễn không có khả năng cải biến.
Cho tới nay, Lý Nguyệt cũng chưa bao giờ suy nghĩ qua vấn đề này.
- Không phải ngươi nói ngươi là kẻ cướp sao, nàng là người do ngươi bắt cóc tới sao?
Tiểu Đô Thống cảm thấy đầu óc của mình có chút không bình thường.
- Đúng vậy ah! Ai quy định đệ đệ không thể bắt cóc tỷ tỷ, như vậy sự tình mới được là dễ dàng nhất phát sinh, chỉ cần có lấy lợi ích xung đột.
Diệp Lãng thuận miệng nói ra, giống như kịch trong truyền hình, thường xuyên có những tiết mục như vậy.
...
Tiểu Đô Thống không nói lời nào, bởi vì chuyện này hắn cũng có nghe nói qua một ít, tranh giành trong nội bộ vĩnh viễn không thể biến mất.
- Đi, tiểu đệ, đừng nói nhảm với bọn chúng.
Lý Nguyệt cảm thấy không kiên nhẫn, thời điểm nàng nói hai chữ tiểu đệ, ngữ khí đặc biệt tăng thêm một chút.
- Đúng thế, những người này phiền phức quá! Tiểu sư tử, chúng ta đi!
Diệp Lãng vỗ vỗ tọa kỵ sư tử.
- Rống!
Hỏa hồng sư tử rống lên một tiếng, phát ra khí thế mãnh liệt, làm cho mọi người lùi lại trong vô thức, đúng lúc này, sư tử nhảy lên, trực tiếp nhảy qua bức tường người, chạy như điên ra bên ngoài.
...
- Đuổi theo cho ta!
Tiểu Đô Thống giận dữ hét lên, hắn cảm thấy mặt mũi của mình bị hai người Diệp Lãng chà đạp không còn chút nào, bởi vì Diệp Lãng ngay từ đầu đã không để hắn vào mắt, nhất là Lý Nguyệt.
Lúc này, cho dù không lấy lại danh dự cho bộ hạ, cũng phải tìm về mặt mũi cho mình.
Nhưng mà, những người này lại không thể đuổi theo bước chân của sư tử, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, dù muốn cưỡi ngựa truy kích, nhưng thời điểm ngựa đến gần sư tử, bị sư tử rống lên một tiếng, lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Tiểu Đô Thống nhìn thấy tình huống này, lập tức cho người đi tắt đến cửa thành, tuy đây mà một trấn, nhưng là một trọng trấn quân sự, năng lực phòng ngự rất mạnh, không thua bất kỳ các thành phố lớn nào.
- Lý Nguyệt, vượt qua cửa thành, chúng ta có thể được nghỉ ngơi.
Thời điểm Diệp Lãng nhìn thấy cửa thành đóng lại, hắn phải dừng bước lại.
Nếu lời này bị tên tiểu Đô Thống nghe được lời này, hắn nhất định sẽ thổ huyết tại chỗ, bởi vì lời này của Diệp Lãng đúng là không để hắn vào mắt.
Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, đây chẳng phải là thái độ hiện nay của Diệp Lãng sao?
- Hiện tại phải đi thế nào! Hay là chúng ta sẽ xông qua cửa.
Lý Nguyệt trả lời, nếu nàng không nói lời này, nàng nhất định không phải Lý Nguyệt, mà là Diệp Lãng.
- Xông qua cửa? Như vậy không tốt đâu, làm thế sẽ không hợp pháp.
- Ngươi còn dám nói cái gì hợp pháp với không hợp pháp sao, chuyện ngươi làm có bao giờ hợp pháp sao, gạt ta, bắt cóc ta, là hợp pháp sao?
Trên trán Lý Nguyệt xuất hiện hắc tuyến, nghe được lời nói của Diệp Lãng làm cho nàng rất tức giận.
- Ta đang lo lắng cho ngươi đó, ta hợp pháp hay không hợp pháp chẳng có quan hệ gì, ta vốn là địch nhân của Tường Không, không cần tuân thủ pháp luật ở đây, nhưng ngươi thì không giống, ngươi là thủ thành Giáo Úy của Tường Không.
Diệp Lãng nói ra, thời điềm nhìn Lý Nguyệt, hắn đang kỳ quái vì sao Lý Nguyệt lại nổi giận.
-o0o-