Thứ khác không nói, trước mắt đã thay nàng đào tạo ra một viên mãnh tướng, trong cách nghĩ của Diệp Lãng, Lý Nguyệt sớm muộn gì cũng trở lại Tường Không, đến cuối cùng nàng vẫn là thủ hạ của Triệu Nhã Nhu.
Đây là chuyện mà Diệp Lãng không muốn làm nhất, nhưng hắn cảm thấy mình thua thiệt Lý Nguyệt quá nhiều, cho nên phải cho nàng chỗ tốt thật lớn, đồng thời, hắn không biết thực lực Triệu Nhã Nhu cường đại thì đối với hắn có uy hiếp gì, không phải là Triệu Nhã Nhu không thể giết được hắn, mà là hắn cảm thấy Triệu Nhã Nhu và hắn sẽ không còn gặp lại nhau.
Chuyện lần này là ngoài ý muốn, chuyện như vậy có lẽ sẽ không phát sinh nữa, sau này Diệp Lãng sẽ không đi Tường Không đế quốc nữa, cho nên sẽ không bị Triệu Nhã Nhu bao vây chặn đánh.
Đây xem như bồi thường tổn thất..., đợi một tý, vì sao ta lại bồi thường tổn thất, ta đâu có thiếu nợ nàng cái gì, thật là kỳ quái.
Diệp Lãng lắc đầu, suy nghĩ trong đầu của hắn loạn lên, cho nên hắn không nghĩ nữa, sau đó nhìn cái nồi, hình như cái nồi nước này không giống bình thường, không phải nước súp bình thường mà hắn vẫn thường uống.
Vào lúc đó, không có bao nhiêu người chú ý tới Diệp Lãng, đại bộ phận lực chú ý đều tập trung lên người Lý Nguyệt, nếu bọn họ chú ý tới, sẽ phát hiện Diệp Lãng còn khó chơi hơn cả Lý Nguyệt, ít nhất theo một ý nào đó, thì đúng là như vậy.
Có một ít người muốn từ trên người Diệp Lãng kiếm chút tiện nghi, nhưng thời điểm tới gần hắn, trên mặt đất liền xuất hiện một thổ quyền đánh bay, đúng vậy, chính là thổ quyền, dùng thổ nguyên tố hình thành nắm đấm, dùng lực lượng ngàn cân đánh bay người đến gần, đánh bay những người muốn chiếm tiện nghi.
Tình huống này làm cho người ta minh bạch, nhìn Diệp Lãng thì cả người lẫn vật đều vô hại, nhưng không phải dễ bắt như vậy, điều này nói rõ, luyện kim thuật của Diệp Lãng thập phần cao minh, cao minh đến mức không dùng bất cứ biện pháp gì, cũng có thể khống chế Thổ nguyên tố.
Hiện tại những người kia vẫn không thể tinh tường Diệp Lãng đang dùng luyện kim thuật, loại công kích và thủ đoạn này cũng có thể nói là một loại ma pháp, cho nên người ta lẫn lộn.
Cũng may mắn là lẫn lộn, điều này làm cho thân phận của Diệp Lãng không bị vạch trần, một ma pháp sư có thể nổi tiếng bằng người dùng luyện kim thuật nổi tiếng như Diệp Lãng sao? Chênh lệch trong đó giống như trời và đất.
- Tướng Quân!
Từng tiếng rống giận vang lên, Diệp Lãng không cần nhìn cũng biết, Lý Nguyệt đã thành công đánh chết tên Tướng Quân kia, hiện tại Lý Nguyệt đã có thể dùng sức một người tiến thẳng vào trận địa của địch lấy thủ cấp của tướng địch, kết quả này Diệp Lãng đã biết rõ từ lâu.
Hiện tại Diệp Lãng chỉ muốn biết, Lý Nguyệt bị tổn thương bao nhiêu, và tiến bộ hơn lần trước bao nhiêu mà thôi.
- Đúng vậy, xem ra có tiến bộ không nhỏ.
Diệp Lãng gật đầu.
- Xem ra kế tiếp phải chuẩn bị thu thập tàn cuộc.
Diệp Lãng lấy cái nồi xuống, rót thứ bên trong vào trong chén, sau đó đi đến bên cạnh Lý Nguyệt, thời điểm này toàn thân Lý Nguyệt toàn là máu, đã không còn phân rõ địch nhân hay là cô ta nữa.
- Ta còn có thể, ta muốn giết sạch những tinh binh này rồi mới nghỉ ngơi!
Lý Nguyệt thì thào, hiện tại trên mặt của nàng không có bất kỳ biểu lộ nào, ánh mắt của nàng cũng như vậy, không có bất kỳ tình cảm nào.
Chỉ cần đội quân Sói Xám không lui bước, khi đó Lý Nguyệt vẫn tiếp tục chiến đấu, cho dù trên người nàng đã bị tổn thương nhiều chỗ, hiện giờ nàng càng cố gắng hết sức.
Muốn tiếp tục không?
Đội quân Sói Xám nhìn thấy thấy Lý Nguyệt giống như sát thần giết chết Tướng Quân của bọn họ, trong nội tâm của họ sợ hãi đã tràn ngập, nhưng bọn họ cũng không lùi bước, bởi vì tâm tình của họ không cho phép bọn họ lui lại, đồng thời bọn họ cũng nhìn ra, Lý Nguyệt càng ngày càng yếu.
Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục!
- Các huynh đệ xông lên, tiểu ma nữ này sắp không xong rồi, chúng ta phải báo thù, báo thù cho những huynh đệ đã chết!
Thoáng một cái, sĩ khí của đội quân Sói Xám tăng vọt, bởi vì bọn họ nhìn thấy hi vọng, đồng thời, bọn họ chính là những tinh binh, cũng không phải là đám ô hợp, cái này gọi là tinh binh tất thắng.
Xoát xoát...
Lý Nguyệt một kiếm lại một kiếm chém giết những người tới gần, tránh thoát công kích từ bốn phương tám hướng, hiện tại phản ứng của nàng hoàn toàn dựa vào bản năng, điều này chứng tỏ nàng đã đạt tới một cảnh giới mới, đồng thời vào lúc đó, lĩnh ngộ của nàng cũng đạt tới cao nhất, sau này thực lực sẽ tăng lên càng mạnh.
Nhìn thấy Lý Nguyệt như thế, Diệp Lãng bắt đầu cười, hắn hiểu được sau lần này, thực lực của Lý Nguyệt sẽ tăng lên trong phạm vi lớn, hiện tại đây chính là tình huống hắn muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng mà, trước khi kết thúc, Lý Nguyệt vẫn phải chịu khổ!
- A...
Lý Nguyệt cảm thấy sau lưng của mình có một thanh vũ khí xẹt qua, sau lưng bị một đầu thương cắm vào, nhưng mà, động tác của nàng vẫn không đình chỉ, sau khi nhanh chóng chém giết người trước mặt, một kiếm đâm ngược trở lại sau lưng, trực tiếp đâm chết người làm nàng tổn thương.
Một động tác đâm này, nàng không quay đầu nhìn lại, giống như nàng có thể nhìn thấy mọi chuyện sau lưng, mà một kiếm này của nàng giống như hồn nhiên thiên thành, làm cho người ta không nhìn ra bất cứ sơ hở gì, nhưng cũng làm người ở phía sau không thể tránh né.
Tình huống như vậy sau này càng ngày càng nhiều, tổn thương trên người Lý Nguyệt càng ngày càng nhiều, máu đang từ từ mất đi, lực lượng của nàng cũng từ từ mất đi, cho dù như thế, nàng vẫn không nhíu mày một cái, tiếp tục huy kiếm chém giết địch nhân.
Tuy như thế, tất cả mọi người có thể nhìn ra được, nàng sắp không xong rồi, sau mỗi lần chém ra một kiếm, có cảm giác nàng sẽ lập tức ngã xuống.
Điều này làm cho người của đội quân Sói Xám càng ngày càng hưng phấn, bọn họ cảm thấy thành công đang tới gần, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa, cố gắng thêm nữa, khi đó có thể bắt được tiểu ma nữ này rồi.
Nhưng mà, cần cố gắng thêm một chút nữa, một chút lại một chút.
Đợi đến lúc có người phát hiện tình huống không đúng, khi đó, xung quanh bọn họ chỉ còn rải rác hơn trăm người!
Mà Lý Nguyệt vẫn đứng đấy như cũ, giống như nàng vĩnh viến không ngã xuống, vào thời khắc này, bọn họ sợ hãi, sợ hãi phát ra từ nội tâm.
- Ma quỷ, nàng chính là ma quỷ!
Khi đó, có người nổi điên kêu lên, sẽ rất may mắn nếu hắn điên thật, sau khi kêu lên điên cuồng, hắn chạy về phía thành thị.
Một bộ phận người còn lại cũng bắt đầu chạy trốn, bọn họ hiện tại cảm thấy có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì, đương nhiên, vẫn có một bộ phận không lui bước, muốn tiếp tục giết chết Lý Nguyệt.
-o0o-
Đây là loại người mạo hiểm, không cam lòng, bọn họ cảm thấy, có lẽ thời khắc mình rời khỏi, Lý Nguyệt sẽ ngã xuống, nếu như vậy thì tất cả cố gắng sẽ uổng phí.
- Tiểu ma nữ, hôm nay không phải ngươi chết, thì chính là chúng ta vong!
Có người rống lên một tiếng, điều này giống như tăng thêm lòng can đảm, giống như muốn dùng thủ đoạn này hù dọa Lý Nguyệt.
Đúng vào lúc này, bọn họ nghe được một âm thanh, âm thanh kia rất bình thản, tuy bình thản nhưng làm cho bọn họ cảm thấy như bị giam vào trong địa ngục, bởi vì hiện tại bọn họ mới biết, bọn họ đã bỏ qua một nhân vật.
- Đương nhiên là các ngươi vong!
Diệp Lãng nói đầy lạnh nhạt, chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Nguyệt, sau đó đem chén nước canh kia đưa cho Lý Nguyệt, ôn nhu nói:
- Lý Nguyệt, uống hết cái này đi, sau đó ngươi có thể nghỉ ngơi, chuyện nơi này giao cho ta xử lý.
- Ân!
Lý Nguyệt phát ra âm thanh rất gian nan, sau đó đem chén nước canh của Diệp Lãng uống hết trong một hơi.
Chém nước canh này là gì Lý Nguyệt sớm đã biết rõ, nàng uống cái này không phải lần đầu, mỗi khi đến thời điểm này, Diệp Lãng đều cho nàng uống nước canh, bảo nàng uống hết.
Sau mỗi khi nàng uống hết, trong thân thể giống như có một dòng nước ấm, khuếch tán khắp thân thể, sau đó nàng nhanh chóng phát hiện thể lực bắt đầu khôi phục một cách nhanh chóng, kế tiếp...
Nàng sẽ ngủ.
Mỗi lần như vậy, nàng rất mệt, cần nghỉ ngơi, thời điểm uống xong nước canh này, Diệp Lãng sẽ xử lý chuyện còn lại, nàng có thể yên tâm vì có hắn bảo hộ.
- Các ngươi có thể đi chết được rồi! Nhưng mà, ta cũng không phải loại người không nói đạo lý, nếu như các ngươi không muốn chết, có thể giúp ta làm một việc, quét dọn chiến trường này một chút, đem tất cả vũ khí kim loại tập trung đến đây.
Diệp Lãng khẽ cười nói, người nhìn thấy hắn cười lúc này không cảm thấy có cảm giác thân thiết, mà là cảm giác sợ hãi.
- Chê cười, ngươi là ai, tại sao ta phải nghe lời ngươi!
- Đúng rồi! Tiểu ma nữ đã ngã xuống, ngươi có thể dùng cái gì uy hiếp được chúng ta chứ? Hiện tại người nên ngoan ngoãn nghe lời là ngươi mới đúng, đừng có nói ngược!
Thoáng cái, những ngươi này mới kịp phản ứng, Lý Nguyệt ngã xuống, trước mắt chỉ còn Diệp Lãng vô hại, căn bản không cần sợ hãi.
- Các huynh đệ tiến lên, tiêu diệt tiểu tử này!
Hơn trăm người còn lại lao về phía Diệp Lãng.
- Ta đã cảnh cáo các ngươi, các ngươi còn muốn liều mạng!
Diệp Lãng đưa tay lên muốn ngăn cản hành vi của những người kia, đương nhiên, đây là hắn cảm thấy thế, còn những người kia sẽ không cho là như thế.
- Là liều mạng, liều cái mạng của ngươi.
Một người hừ lạnh nói.
- Đúng đấy, liều... Liều... Liều mạng chúng ta...
Thời điểm có người phụ họa, nhưng lại phát hiện tình huống có biến, thiếu niên trước mắt đứng là có thực lực lấy mạng của họ.
Ngay vào thời điểm này, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện rất nhiều gai nhọn hoắt do nham thạch tạo thành, vây khốn hơn trăm người kia vào bên trong không cách nào nhúc nhích, đương nhiên, nếu họ không muốn sống nữa, có thể động đậy.
Đã có người chứng minh, nếu như bị giam bên trong mà dám động đậy, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!
Vừa rồi có một ít người xông tới rất nhanh, thời điểm cái gai nhọn hoắt kia vây quanh, thân hình bọn họ không kịp dừng lại, trực tiếp đâm vào chúng, kết quả không cần phải nói, máu tươi đầy đất.
Trời ạ, tiểu tử này lại còn đáng sợ hơn cả tiểu ma nữ, nếu như hắn cứ phát ra đám gai ngọn này đầy đất, cho dù đám huynh đệ kia của mình có sống lại lần nữa cũng phải chết rất nhiều..
Nhưng mà, nếu nói thực lực chân chính, bọn họ cảm thấy dễ thắng Lý Nguyệt hơn một chút, bởi vì Lý Nguyệt là võ giả, mà Diệp Lãng là "Ma pháp sư" .
Ma pháp sư trong quần công chiếm tiện nghi nhiều hơn so với võ giả, đây là chuyện mà cả thiên hạ đều công nhận!
- Hiện tại, các ngươi lựa chọn chết, hay là lựa chọn giúp ta làm việc?
Diệp Lãng khẽ cười nói, nhưng lúc hắn nói chuyện, những cái gai nhọn hoắt kia từ từ tiến gần đến chỗ hiểm của đám người này.
Đây chính là uy hiếp trần trụi.
Nhưng mà, chúng ta có thể làm gì hắn sao? Hiện tại người ta chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể giết đám người bọn họ, đến con kiến còn muốn sống huống chi là bọn họ.
- Ta, ta giúp ngươi làm việc!
- Ta cũng thế...
Cơ hồ tất cả mọi người đều trả lời như vậy, có mấy người không trả lời, Diệp Lãng rất dứt khoát tiễn đám người này về tây thiên, bọn họ liền khuất phục.
- Vậy thì đi đi, nhanh lên một chút! Ta không có nhiều thời gian!
Diệp Lãng phất tay, thu hồi tất cả gai nhọn trên mặt đất, làm cho những người này như trút được gánh nặng, sau đó vội vàng đi thu thập binh khí trên chiến trường.
Mà Diệp Lãng cũng không nhàn rỗi, hắn dựng lên tường đất làm vật che chắn, sau đó bắt đầu trị liệu cho Lý Nguyệt, trước dùng tinh lọc trận làm sạch thân thể của nàng, cởi quần áo trị liệu, sau đó thay quần áo.
Đây chính là thói quen của Diệp Lãng, không phải bởi vì muốn nhìn thấy thân thể như ngọc của nàng gần một chút mà có cảm giác khác thường, dù sao Lý Nguyệt cũng không bị thương tổn ở chỗ hiểm, cho nên những bộ vị mấu chốt không cần trị liệu, cho nên không cần cởi tất cả quần áo.
Đối với tình huống này, đối với một người hiện đại mà nói chẳng coi vào đâu, dù sao cái gì cũng đều xem qua, nữ nhân đều thích ăn mặc gợi cảm, không chừng mực như ở đây.
Mà thôi, tính cách Diệp Lãng mơ hồ, cũng không coi chuyện này vào đâu, hắn quên, nữ tử ở đại lục này rất bảo thủ, có thể nói tất cả đều có tính cách như thế, nếu như bị người khác biết, nhất định sẽ nhấc tới danh tiết.
Nhưng Diệp Lãng cũng rất đặc thù, bởi vì hắn là một y sư, y sư ở phương diện này đều có đặc quyền.
Thời điểm nhìn thấy Diệp Lãng dựng tường đất lên, trong tư tưởng của một ít người có biến hóa, bọn họ muốn thừa dịp Diệp Lãng không nhìn thấy, bắt đầu chạy trốn.
Nhưng mà, ý định này của bọn họ đã thất bại, không biết Diệp Lãng thông qua cái gì, lại rất tinh tường tình huống ở bên ngoài, có người xuất hiện ý định bỏ chạy, bên cạnh hắn liền xuất hiện gai nhọn, nhắc nhở hắn không nên nghĩ đến việc chạy trốn.
Nhìn thấy tình huống này, những người kia đều rất thành thật, bọn họ đều thành thành thật thật đi nhặt binh khí, sau đó đặt chúng bên cạnh bức tường đất của Diệp Lãng, chờ đợi Diệp Lãng phân phó.
Thời gian trôi qua, rốt cục những người kia hoàn thành công tác, đương nhiên, có khả năng còn để sót lại vài thứ, nhưng Diệp Lãng cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng không phải muốn toàn bộ, hắn chỉ thuận tiện thu thập mà thôi.
-o0o-